Chương 1626
Diêm Lập Vũ: “Anh Ngô yên tâm, kiểu gì cũng bán được”.
Ngô Bình đang trò chuyện với Diêm Lập Vũ thì mọi người chợt ồ lên, anh ngoái lại nhìn thì thấy có một người phụ nữ đẹp không kém Đào Như Tuyết và Lâm Nhu xuất hiện, đó chính là Giang Nguyệt Hân.
Giang Nguyệt Hân có khí chất khác hoàn toàn với Đào Như Tuyết và Lâm Nhu, nhưng cũng xinh đẹp động lòng người, khiến chẳng ai nỡ chớp mắt vì sợ để lỡ mất vẻ đẹp của cô ấy.
Mã Thiên Vũ vội bước tới nói: “Nguyệt Hân, em đến rồi đấy à”.
Giang Nguyệt Hân gật đầu: “Anh Mã, để mọi người chờ lâu rồi”.
Cô ấy đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở phía Ngô Bình, sau đó đi tới phía đó.
“Như Tuyết, Lâm Nhu, chúng ta lại gặp nhau rồi”, xem ra ba cô gái cũng thường xuyên liên lạc với nhau.
Đào Như Tuyết khoác tay Ngô Bình như tuyên bố chủ quyền rồi nói: “Ừm, Nguyệt Hân, để em giới thiệu nhé, đây là Ngô Bình – bạn trai em, bọn em từng là bạn cùng lớp”.
Giang Nguyệt Hân liếc nhìn Ngô Bình, ngoài tướng mạo ưa nhìn cùng làn da đẹp ra thì cô ấy không thấy anh có điểm gì nổi bật cả nên cười nói: “Như Tuyết, chị còn tưởng sẽ không có người đàn ông nào trên đời này lọt vào mắt xanh của em cơ, chắc cậu em này có điểm đặc biệt hơn người hả?”
Sau khi Giang Nguyệt Hân xuất hiện, Ngô Bình chưa từng rời mắt khỏi cô ấy, anh đang thấy rất chấn động.
“Không ngờ Giang Nguyệt Hân này đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên rồi, sao tu luyện được hay vậy?”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Anh ngạc nhiên cũng phải thôi, vì sư phụ anh là Đông Phật tiên sinh còn mất hơn trăm năm mới
Thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, hh cười hỏi: “Cậu em, mặt tôi nở hoa à?”
Ngô Bình vội nói: “Chào chị, có một chuyện tôi thấy rất lạ”.
Giang Nguyệt Hân: “Hử? Chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Chị bắt đầu tu luyện khi nào?”
Giang Nguyệt Hân biến sắc mặt, sau đó nhìn sang Đào Như Tuyết.
Cô ấy cười nói: “Có gì đâu mà ngạc nhiên thế chị, Ngô Bình cũng là người tu hành mà”.
Giang Nguyệt Hân tròn mắt hỏi: “Cậu ấy ở cảnh giới Nhân Tiên à? Tôi không nhìn ra đấy”.
Đào Như Tuyết: “Bình thường mà chị, anh ấy đang mắc bệnh tiểu thoái nên có khác gì người bình thường đâu”.
Giang Nguyệt Hân: “Ra thế”.
Ngập ngừng một lát, cô ấy nói tiếp: “Tôi bắt đầu tu luyện năm 13 tuổi, đến giờ là được 30 năm rồi”.
Ngô Bình: “Thế mà chị đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên rồi, giỏi quá!”
Giang Nguyệt Hân cười nói: “Tôi mới đột phá tối qua, cậu là người đầu tiên phát hiện ra đấy”.
Lâm Nhu cũng ngạc nhiên: “Cậu đột phá rồi à?”
Giang Nguyệt Hân: “Không phải nhờ giỏi giang gì đâu, ăn may thôi”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình càng quan sát Giang Nguyệt Hân kỹ hơn. Anh phát hiện mi tâm của cô ấy có một người tí hon, toàn thân phát sáng.
Ngô Bình biết ngay Giang Nguyệt Hân đột phá nhờ uống một loại đan dược nào đó, anh cũng biết vài loại đan dược kiểu này.