Chương 1627
“Chị đã uống đan dược kiểu như Nguyên Thần Đan à?”, Ngô Bình hỏi.
Giang Nguyệt Hân chấn động rồi cảnh giác hỏi: “Sao cậu biết?”
Đào Như Tuyết: “Giang Nguyệt Hân, chị đừng ngạc nhiên thế, Ngô Bình còn biết luyện đan và chữa bệnh nữa”.
Giang Nguyệt Hân ngẩn ra: “Biết cả luyện đan và chữa bệnh ư?”
Lâm Nhu cũng ngẩn người: “Thật không? Ngô Bình, cậu cũng giấu kỹ đấy”.
Ba người đẹp vây quanh Ngô Bình, khiến những người đàn ông khác ghen tỵ đỏ mắt, đến Mã Thiên Vũ cũng thầm thở dài, vì chẳng chen vào được câu nào.
Ngô Bình: “Biết chút chút thôi”.
Giang Nguyệt Hân: “Cậu cứ khiêm tốn, tôi cũng có bệnh trong người, lát nhờ cậu khám hộ nhé?”
Ngô Bình đã biết sức mạnh mà người tí hon phát ra có lẫn ít tạp chất, nó liên quan đến chất lượng của đan dược, đan dược mà Giang Nguyệt Hân uống cùng lắm là cấp tứ phẩm nên khó tránh khỏi sinh ra tác dụng phụ.
Anh đáp: “Được thôi, chờ tiệc tàn, tôi sẽ khám cho chị”.
Người đến ngày càng đông, Ngô Bình đã trở thành tâm điểm của buổi tụ họp thay Mã Thiên Vũ.
Không lâu sau, Mã Thiên Vũ nhận được một cuộc điện thoại nên cười nói: “Này các bạn, hiệu trưởng đến rồi”.
Hiệu trưởng này của họ đã về hưu nên các bạn học không hào hứng chào đón lắm, vẫn ai làm việc nấy. Thậm chí đến Mã Thiên Vũ cũng không chuẩn bị ra đón tiếp, vì một thầy hiệu trưởng đã về hưu thì sao sánh được với thân phận cao quý hiện giờ của hắn.
Ngô Bình nói: “Mình ra đón thầy đi”.
Sau đó, anh dẫn Đào Như Tuyết, Giang Nguyệt Hân
Mã Thiên Vũ thoáng do dự rồi cũng không đi theo, với thân phận hiện giờ của hắn thì chỉ nên làm những việc có nghĩa thôi, chứ không nên lãng phí thời gian làm gì.
Nhóm Ngô Bình vừa chờ vừa trò chuyện ở cửa khách sạn.
Ngô Bình: “Chị Giang, chị ở cảnh giới Địa Tiên rồi, sao vẫn rảnh mà đến đây thế?”
Giang Nguyệt Hân nhìn anh: “Cậu thì khác gì?”
Ngô Bình: “Tôi có hứng thú với thầy hiệu trưởng”.
Giang Nguyệt Hân: “Tôi cũng thế. Coi chúng ta này, một Nhân Tiên, một Địa Tiên. Như Tuyết cũng có tu vi không thấp đâu, thế mà chúng ta còn học cùng một trường, tôi thấy lạ quá”.
Ngô Bình: “Đúng, chúng ta đều có tư cách tránh bá một phương đấy”.
Giang Nguyệt Hân: “Cậu nghĩ những chuyện này có liên quan đến thầy hiệu trưởng không?”
Ngô Bình: “Có hay không thì phải gặp mới biết được”.
Lâm Nhu: “Mọi người có thấy lạ không? Hiệu trưởng không trực tiệp giúp mình, sao làm được vậy nhỉ?”
Ngô Bình sờ mũi: “Ai biết được”.
Khoảng 20 phút sau, có một chiếc xe đi tới rồi dừng trước cửa khách sạn, một ông lão béo ục ịch bước xuống xe. Ông ấy có dáng người không cao, gương mặt hiền lành, đeo kính lão, tóc vuốt ngược, miệng mỉm cười.