Chương 1651
Một khu cảng ở Sư Thành được bao quanh bởi hàng đống các container. Ngay khi xe của Ngô Bình dừng lại, đèn pha chói lọi bật sáng.
“Ầm!”
Chiếc đèn pha khổng lồ đột ngột phát nổ, có người xung quanh chiếc đèn bị thương hét lên thảm thiết.
Mộ Dung Kiều xuống xe, cô ấy nói: “Lý Vạn Long, tôi đến rồi đây, thả em tôi đi!”
Một nhóm người bước ra từ một container khổng lồ bên cạnh, đi đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với mái tóc muối tiêu.
Ông ta có vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Kiều và nói, “Mộ Dung Kiều, chúng ta đã đấu đá nhiều năm như vậy, tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Hôm nay, hoặc cô chết, hoặc em trai của cô chết”.
Ngô Bình: “Lý Vạn Long, có tôi ở đây, ông đừng hòng động nhà Mộ Dung!”
Lý Vạn Long nhìn Ngô Bình, thấy anh đeo mặt nạ liền cau mày hỏi: “Cậu là ai?”
Mông Trạch tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giáo chủ Hắc Thiên Giáo!”
Lý Vạn Long giật mình, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, nói: “Cậu là giáo chủ Hắc Thiên?”
Mông Trạch: “Lý Vạn Long, thấy giáo chủ còn không mau quỳ xuống?”
Lý Vạn Long tức giận nói: “Tại sao tôi phải quỳ?”
Mông Trạch: “Bởi vì ông cũng là một tín đồ của Hắc Thiên Giáo!”
Lý Vạn Long khịt mũi nói: “Cái mà tôi tin tưởng chính là Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ, liên quan gì đến các người?”
Sắc mặt Mông Trạch trầm xuống: “Vô lễ với giáo chủ, giết!”
“Bùm!”
Trong khoảnh khắc, một luồng sát ý bao phủ Lý Vạn Long, nhưng ông ta không chút nào sợ hãi mà nói: “Ông Mạc!”
Một bóng người đổ xuống trước mặt ông ta, người đó đè luồng sát ý của Mông Trạch
Ông ta nhìn Mông Trạch và nói: “Hộ pháp Mông, đã lâu không gặp”.
Mông Trạch nói: “Mạc Hầu Quân, giáo chủ đang ở ngay đây, còn không mau quỳ xuống?”
Mạc Hầu Quân nhìn khoảng bốn mươi tuổi, cao gầy, để râu đen, ông ta mỉm cười: “Năm thủ lĩnh đã nói rồi, giáo chủ hiện tại không được năm thủ lĩnh công nhận, không được coi là giáo chủ”.
Mông Trạch tức giận: “Dám vô lễ với giáo chủ, đáng chết!”
Sắc mặt Mạc Hầu Quân trầm xuống: “Mông Trạch, khó khăn lắm ông mới khôi phục tu vi, đừng có la hét trước mặt tôi. Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ của tôi không yếu hơn trụ sở của ông đâu!”
Mông Trạch đang định ra tay, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không cần. Viêm Dương, đưa ông ta đi trước”.
Vừa dứt lời, một tấm da người bay ra, bay sát mặt đất và bay tới chỗ Mạc Hầu Quân ngay lập tức. Ông ta cả kinh, muốn né tránh nhưng tấm da quá nhanh, nó dính chặt vào ông ta.
Trong thoáng chốc, cơ thể của Mạc Hầu Quân mất kiểm soát, ông ta cứng ngắc bước về phía Ngô Bình như một con rối. Cách anh vài mét, ông ta quỳ trên mặt đất, sau đó mạnh mẽ dập đầu.
“Cộp, cộp, cộp!”
Sau vài lần như vậy, da đầu Mạc Hầu Quân rách toạc, máu chảy ròng ròng. Đôi mắt ông ta đầy kinh hoàng, khuôn mặt tái mét.