Chương 1652
“Được rồi, đừng dập nữa”, Ngô Bình lạnh nhạt nói.
Lần này, Viêm Dương không để cho ông tiếp tục dập xuống.
“Cái gì vậy?”, Mạc Hầu Quân run giọng hỏi.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nó tên là Viêm Dương, Tả hộ pháp của Hắc Thiên Giáo”.
Mạc Hầu Quân nhắm mắt lại, khi mở ra lại nói: “Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ không nên vô lễ với giáo chủ!”
Ngô Bình: “Ông đã vô lễ giáo chủ, đáng lẽ ra phải giết ông. Nhưng Hắc Thiên Giáo luôn nhân từ. Tôi sẽ tha mạng cho ông tạm thời. Tôi hỏi ông, ông nói năm thủ lĩnh không công nhận bổn giáo chủ đây, lý do là gì?”
Mạc Hầu Quân nói: “Giáo chủ chưa được sự công nhân của Hắc Thiên Thần, thế nên các thủ lĩnh không phục”.
Mông Trạch cười lạnh: “Vậy thì ông hãy quay lại nói với bọn họ rằng, giáo chủ mới không chỉ được Hắc Thiên Thần công nhận, mà còn lấy được vật thật từ Hắc Thiên Thần thông qua hiến tế!”
“Cái gì?”, Mạc Hầu Quân sửng sốt: “Thật sao?”
Mông Trạch: “Chuyện này mà tôi nói dối được sao?”
Mạc Hầu Quân nói: “Nhưng chưa từng có ai được Hắc Thiên Thần công nhận”.
Ngô Bình nói: “Thôi được, tôi sẽ cho ông gặp Hắc Thiên Thần”.
Anh đưa tay ra ấn lên đầu Mạc Hầu Quân, ngay lập tức mắt ông ta tối sầm lại, ông ta cảm thấy mình đã bước vào một không gian tối đen như mực, xung quanh không có âm thanh hay ánh sáng, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên, ông ta mơ hồ nhìn thấy một bóng đen cao lớn xuất hiện trước mặt, chính là dáng vẻ của bức tượng Hắc Thiên Thần!
Ông ta run rẩy: “Tiểu nhân, tiểu nhân kính chào Hắc Thiên Thần!”
Hắc Thiên Thần còn chưa
Anh vừa dứt lời, Mạc Hầu Quân liền trở lại chỗ cũ, cả người run lên: “Là thật! Không ai có thể giả mạo khí tức của Hắc Thiên Thần! Tiểu nhân, kính chào giáo chủ, chúc giáo chủ vạn thọ vô cương, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngô Bình nói: “Đứng dậy nói chuyện đi”.
“Vâng”, Mạc Hầu Quân thận trọng đứng lên, nhưng vẫn cúi người.
Ngô Bình: “Ông đừng can thiệp chuyện nhà họ Lý nữa”.
Mạc Hầu Quân vội nói: “Tiểu nhân không dám”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó anh nhìn Lý Vạn Long đang sợ hãi và nói: “Lý Vạn Long, ông có gì muốn nói không?”
Nhìn thấy ngay cả hậu thuẫn của mình cũng đầu hàng đối phương, Lý Vạn Long tuyệt vọng, ông ta thở dài một hơi, nói: “Lệnh của giáo chủ, nhà họ Lý chúng tôi sẽ tuân theo!”
Ngô Bình: “Ông là tín đồ của bên Bắc Mỹ, tôi sẽ không làm gì ông. Sau này ông không được chèn ép nhà Mộ Dung, nếu không thì ông biết hậu quả rồi đấy”.
Lý Vạn Long thở phào nhẹ nhõm: “Vâng! Nhà họ Lý không dám!”
Ngô Bình: “Thả người đi”.
Lý Vạn Long nhanh chóng vẫy tay, một cậu bé tầm mười bốn mười lăm tuổi chạy ra từ bên cạnh và nhào vào vòng tay của Mộ Dung Kiều.