Chương 1694
Viêm Dương đưa ông Sơn đi, chẳng mấy chốc đã trở về bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Viêm Dương, giờ ta sẽ dạy ngươi cách thu gom đất thần và phân loại dược liệu”.
Viêm Dương gật đầu, lắng nghe kỹ càng. Sau đó, nó bèn hóa thành một cái bóng, bắt đầu tìm kiếm dược liệu có giá trị trong phạm vi mấy trăm cây số. Có chút đất thần còn sót lại bên dưới dược liệu cũng sẽ bị nó đào đi.
Ngô Bình tìm một tảng đá lớn trên núi ngồi xuống, cứ cách mấy phút, Viêm Dương lại quay về một chuyến giao đất thần và dược liệu cho anh.
Viêm Dương không hổ là có thực lực bên trên Địa Tiên cấp bảy, hành động rất nhanh. Đợi đến khi trời chiều buông xuống, nó đã lùng sục xong khu vực.
Cuối cùng, trong tay Ngô Bình đã có hơn hơn bảy trăm loại dược liệu quý hiếm. Đa số là nhân sâm và linh chi, chiếm một phần ba tổng sản lượng, chắc phải hơn một nghìn!
Ngoài ra, Ngô Bình còn kiếm được một trăm hai mươi bảy miếng đất thần. Chúng có lớn có nhỏ, lớn như đất thần bảy màu, to cỡ trái bí đao. Nhỏ chỉ to bằng móng tay cái hay cỡ bằng đầu que diêm.
Khi Viêm Dương đưa tới cuối cùng một cây dược liệu, Ngô Bình chợt mở miệng: “Viêm Dương, ngươi cũng chạy cả ngày rồi, có phát hiện gì không?”
Viêm Dương gật đầu đáp: “Những đất thần kia phân bố rải rác, hầu hết là chôn dưới nham thạch. Mà những nham thạch kia lại khác với bình thường. Tôi nghi chúng đều là thiên thạch!”
Thiên thạch?
Ngô Bình lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm thông tin.
Quả nhiên, khoảng năm trăm năm trước, nơi này bỗng xảy ra một trận mưa sao băng, một lượng lớn thiên thạch tiến vào tầng khí quyển. Người dân trong phạm vi khoảng năm trăm kilomet đều thấy được cơn mưa sao băng kia.
Bắt đầu từ lúc đó, chẳng bao lâu sau đã có người đào được
Ngô Bình nói: “Quả nhiên là thiên thạch. Chỉ có điều, sao những thiên thạch kia lại có thể có đất thần cơ chứ?”
Anh nghĩ mãi không ra, lắc đầu chuẩn bị xuống núi với Viêm Dương.
Đúng lúc này, điện thoại của anh chợt vang lên. Phải công nhận là phạm vi bao phủ viễn thông trong nước rất rộng, dù ở trong núi sâu rừng già thì điện thoại vẫn có thể bắt được hai cột sóng.
“Anh Ngô! Xin anh cứu chúng tôi với!”. Cuộc gọi do Hoa Lâm gọi tới, trong giọng nói còn có chút nức nở.
Ngô Bình thở dài nói: “Gửi định vị cho tôi!”
Hoa Lâm lập tức định vị cho anh, Ngô Bình nhìn thoáng qua rồi chạy về phía cô ta.
Khoảng hai mươi phút sau, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Anh loáng thoáng nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Anh lập tức đẩy nhanh tốc độ, đến khi tới hiện trường, anh chỉ thấy trong rừng Hoa Lâm và người của cô ta đều nằm sóng soài ra đất, có người đã chết, có người vẫn đang quằn quại nhưng trông có vẻ không sống nổi.
Dưới một gốc cây lớn có hai người đàn ông áo đen đang đứng, họ che mặt, khí thế cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Một người lạnh lùng nói: “Nơi này là cấm địa, kẻ bước vào đều phải chết!”
Hoa Lâm vốn đã hết sức tuyệt vọng, nhưng khi cô ta thấy Ngô Bình đằng xa thì vội la lên: “Anh Ngô, cứu chúng tôi với!”
Ngô Bình đi đến trước mặt một người đang bị thương, nhanh chóng cầm máu cho anh ta rồi đứng dậy tiến về phía hai người đàn ông áo đen kia.