Chương 1695
Một người giơ tay b ắn ra một luồng sáng lạnh lẽo, Ngô Bình vươn tay chộp lấy phi tiêu. Người ở đây, đa số đều bị hai người này dùng phi tiêu đánh bị thương.
Anh vung tay lên, dùng gấp đôi phi tiêu bắn trở về. Người nọ không kịp phản ứng, hét lên một tiếng, tim cắm một cái phi tiêu, ngã bệt xuống đất.
Tên còn lại hoảng sợ, hai tay không ngừng vung lên bắn phi tiêu về phía anh.
Ngô Bình quơ tay lập tức chộp lấy rồi phóng ngược lại
Phụt, phụt, phụt!
Điểm yếu trên người gã đều bị bắn trúng, ngã xuống đất chết tươi.
Trên phi tiêu có độc, một người khác cũng không chịu nổi nửa phút, đi đời nhà ma theo.
Ngô Bình giết hai kẻ kia rồi vội vàng băng bó miệng vết thương, giải độc cho người khác. Đợi đến khi trị liệu xong cho mọi người đã là một tiếng sau.
Hoa Lâm vừa biết ơn vừa khâm phục anh, nói: “Anh Ngô, nếu không có anh thì chúng tôi sẽ chết hết ở đây rồi!”
Ngô Bình nói: “Dẫn người bị thương đi về đi. Tôi chỉ băng bó sơ qua thôi, hơn mười người này đều phải nằm viện một thời gian ngắn”.
Hoa Lâm vội nói: “Vâng, tôi dẫn họ đi ngay”. Cuối cùng cô ta cũng trông mong đến Ngô Bình nên không dám ở lại tiếp.
Hai tay cô ta cầm một tấm danh thiếp đưa cho Ngô Bình nói: “Anh Ngô, Hoa Lâm vô cùng biết ơn anh. Đây là danh thiếp của tôi, mong anh nhận lấy.”
Ngô Bình nhận lấy rồi dẫn đám người kia xuống núi.
Đám Hoa Lâm lên xe xong bèn rời khỏi trấn nhỏ chạy đến bệnh viện trên huyện để cứu chữa những người bị thương.
Sau khi đưa đám Hoa Lâm đi, Ngô
Vu Siêu Quần ở nhà đợi cả đêm thấy Ngô Bình trở về thì vui vẻ hỏi: “Anh Ngô, anh đi cả đêm không về, không gặp nguy hiểm chứ?”
Ngô Bình đáp: “Không sao, Vu Siêu Quần, cảm ơn cậu đã đi theo tôi một chuyến, cái này cậu cứ nhận lấy”
.
Anh đưa một tấm séc qua, Vu Siêu Quần liếc nhìn lập tức sợ tới mức tay run lên, suýt nữa thì rớt tấm séc xuống đất.
Thưa anh, tôi không thể nhận được! Cậu ta vội vàng nói, hóa ra đây là một tấm séc trị giá mười triệu tệ.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đưa thì anh cứ lấy”.
Bấy giờ, Vu Siêu Quần mới nhận lấy, không khỏi cảm ơn rối rít.
Sau đó, Ngô Bình lại đến thăm hỏi ông Sơn, để lại một viên Đại Luyện Hình Đan và một tấm séc. Viên đan dược kia có thể giúp cho ông lão đó sống thêm mấy chục năm, còn trong tấm séc lại có năm triệu tệ, cũng đủ để ông ta không lo cơm áo gạo tiền khi về già.
Sau khi tạm biệt ông Sơn, mấy người Ngô Bình bèn rời khỏi trấn nhỏ. Vu Siêu Quần vừa nhận được một số tiền lớn nên tạm thời sẽ không trở về.
Lúc trở về khách sạn ở Hải Thành thì đã là buổi chiều.
Ngô Bình thu hoạch được rất nhiều, vốn định rời khỏi Hải Thành trở về nhà một chuyến luôn. Có điều, Nhậm San San đã đợi anh ở khách sạn cả đêm, hình như có chuyện gì đó cần tìm anh.