Chương 1702
Ở phía gò đất không xa bốc lên một cột khói đen. Cột khói đen ngưng tụ lại thành hình người. Kẻ này cao gầy, đôi mắt như hai ngọn lửa địa ngục đang cháy bập bùng.
Ngô Bình cười lạnh hỏi: “Mày chính là Chúa tể thời gian?”
Đối phương cười âm hiểm đáp: “Đúng vậy. Dám đối đầu với Địa Phủ? Xem ra mày chán sống rồi!”
Ngô Bình hừ một cái đáp: “Mày có quen Đế Tân không?”
Chúa tể thời gian khựng lại, hỏi: “Mày quen Đế Tân sao?”
Ngô Bình: “Trước khi ra tay, tốt nhất mày nên đi tìm Đế Tân trước”.
Chúa tể thời gian cho tay vào trong áo. Cũng không biết hắn đã dùng thủ thuật gì để liên lạc với Đế Tân. Một phút sau, hắn cau mày nói: “Thật không ngờ Thập Hoả Vương lại bảo vệ mày như vậy! Chuyện hôm nay bỏ qua, coi như tao tha cho mày một mạng!”
Ngô Bình: “Bỏ ý đồ với Quân Vô Tướng đi!”
Chúa tể thời gian hừ một tiếng rồi lại biến thành một cột khói đen, chui xuống khe nứt trên mặt đất.
Quân Vô Tướng đứng bên cạnh thấy Ngô Bình nói vài câu đã giải quyết xong xuôi thì vô cùng bội phục, cũng vô cùng cảm động nói: “Đại tông sư, ơn lớn không thể nói hết bằng lời!”
Ngô Bình: “Có lời này tôi không biết có nên nói hay không”.
Quân Vô Tướng: “Tông sư cứ nói!”
Ngô Bình: “Người trong giang hồ nhiều khi không quyết định được vận mệnh của mình. Giờ ông là võ vương, hôm nay người của Địa Phủ muốn lôi kéo ông. Ngày mai có thể sẽ có thế lực khác muốn lôi kéo ông, có muốn thoát cũng không được”.
Quân Vô Tướng thở dài: “Đại tông sư nói phải”.
Ngô Bình: “Giờ tôi là Đường sư bốn
Quân Vô Tướng trầm ngâm một lát rồi đáp: “Xin hãy cho tôi suy nghĩ vài ngày, sau đó tôi sẽ trả lời tông sư”.
Ngô Bình gật đầu: “Không vội, ông cứ nghĩ cho kỹ. Ông tới Hải Thành để tham gia cuộc đấu giá sao?”
Quân Vô Tướng đáp: “Vâng. Đây là lần đầu tôi tham gia nên mới định tới nhờ Kim Vĩnh Lợi dẫn đường”.
Ngô Bình: “Vừa hay tôi cũng tới đó, chúng ta cùng đi đi”.
Sau đó anh nói với Nhậm San San: “Cô về trước đi nhé”.
Nhậm San San kéo tay anh nói: “Anh tiễn tôi về nhé”.
Ngô Bình nhìn Nhậm San San, bất lực nói: “Được rồi”.
Ngô Bình nói vài câu với Quân Vô Tướng rồi đưa Nhậm San San rời khỏi đó.
Sau khi ngồi lên xe, Nhậm San San thở dài một hơi, nói: “Ngô Bình, anh đỉnh thật đấy!”
Ngô Bình cười hỏi lại: “Giờ cô mới biết hả?”
Nhậm San San: “Vẫn còn lâu mới đến nửa đêm, tôi mời anh một ly nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.
Ở gần đó có một khách sạn của nhà họ Nhậm, đồ ăn ở đó ngon tuyệt hảo. Nhậm San San dặn dò bếp một câu, sau đó đầu bếp đích thân mang đồ ăn lên cho họ.
Hai người họ đi vào căn phòng xa hoa bậc nhất trong khách sạn. Có một phòng khách và một ban công trồng nhiều hoa.