Chương 1703
Chưa đến nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn đã được dọn lên. Nhậm San San rót đầy một ly rượu trắng cho Ngô Bình rồi nâng ly lên, nói: “Tôi kính anh ly này!”
Uống xong một ly rượu, mặt Nhậm San San đỏ bừng lên. Cô ấy đột nhiên lí nhí: “Ngô Bình, lúc trước anh bảo cơ thể tôi thuần âm, chỉ có tìm một người đàn ông tôi thích rồi dâng hiến cơ thể mình cho người đó mới có thể chữa bệnh phải không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng vậy, cho nên cô tranh thủ mà tìm kiếm đi nhé”.
Nhậm San San nhìn thẳng vào anh, nói: “Giờ tôi đã có người mình thích. Nhưng tôi không biết người đó có thích tôi hay không”.
Ngô Bình sững người, trong lòng có dự cảm không lành nên đang định tính kế chuồn khỏi đây. Thế nhưng, Nhậm San San đã đứng dậy khỏi ghế, ngồi vào lòng anh. Cô ấy vòng tay ôm cổ anh như cười như không.
Ngô Bình đông cứng người lại, hỏi: “Hình như làm thế này không hay lắm?”
Nhậm San San không nói gì, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Ngô Bình lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa. Hai tay anh ôm chặt lấy cô. Không biết bao nhiêu lâu sau đó, Nhậm San San cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Giờ em đã thuộc về anh”.
Lúc Ngô Bình rời khách sạn đã là mười một giờ đêm. Anh vội vã tới chỗ hẹn với Quân Vô Tướng để cùng tham gia hội đấu giá.
Cuộc đấu giá tổ chức trên một chiếc du thuyền ngoài biển. Quân Vô Tướng gọi một cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau đã có một chiếc trực thăng đáp xuống đón hai người họ.
Trực thăng bay hơn một tiếng đồng hồ rồi đáp xuống một sân bay trên du thuyền. Đây chính là nơi tổ chức cuộc đấu giá.
Sau khi xuống khỏi trực thăng, có hai người phục vụ đi tới chỗ họ rồi dẫn Ngô Bình và Quân Vô Tướng xuống tầng
Tầng một của du thuyền là một sòng bạc rất lớn, bên trong có các loại máy móc trò chơi cá cược. Hàng chục nghìn người đang chơi ở đó. Không sai, đây là một chiếc du thuyền cực xa hoa, hội đấu giá chỉ là một chương trình đi kèm chứ không phải hạng mục kinh doanh chính.
Người phục vụ cười nói: “Hai vị tiên sinh, hội đấu giá ở trên tầng ba, khoảng một tiếng sau sẽ bắt đầu. Hai vị có thể nghỉ ngơi một lát hoặc tham gia các trò chơi ở đây”.
Trong xới cược xa hoa này đương nhiên không thiếu các cô gái xinh đẹp. Có cô từ Âu Lạc Ba, có cô từ Phi Châu, Á Châu. Chỉ cần có tiền là sẽ được họ phục vụ từ A đến Z.
Hơn nữa, nếu muốn ở lại chơi vài ngày thì trên du thuyền cũng có những phòng xa hoa để phục vụ hành khách. Cho nên, có những người đã ở trên du thuyền này cả nửa năm trời.
Có điều, mấy trò đỏ đen này chơi lâu ắt sẽ thua. Những người đó sau cùng cũng tay trắng rời đi, hoặc nợ bọn cho vay nặng lãi một núi tiền.
Ngô Bình không có hứng thú với mấy trò cá cược này nên anh đi vào khu vực phòng nghỉ, lấy ra một gói trà rồi nhờ người phục vụ pha một ấm trà cho mình. Sau đó anh chuyện trò đôi câu chuyện phiếm với Quân Vô Tướng.
Vừa nói chuyện được vài câu thì anh nhìn thấy một cô gái mặc áo sườn xám vô cùng xinh đẹp đang đi tới. Cô gái ngồi xuống chỗ cách Ngô Bình không xa.
Cô gái đưa mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.
Nhìn thấy cô gái này, Ngô Bình suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhớ tới một cái tên. Anh gọi một tiếng: “Liễu Khinh Mi?”