Ngô Bình nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Cung Kỳ Binh”, người đó đáp với giọng điệu dè dặt.
“Anh bắt cóc Lý Thiếu Long làm gì?”
Advertisement
“Để đả kích Lý Quảng Long, chúng tôi biết ông ta không còn nhiều tiền mặt trong tay.
Nếu chúng tôi đòi 5 tỷ tiền chuộc thì ông ta chỉ còn cách bán thuốc đi thôi”.
Ngô Bình cười lạnh nói:” Anh đã giết chết bốn tên bắt cóc, như vậy là cũng không muốn tha cho con tin đúng không?”
Cung Kỳ Binh cúi đầu cuống: “Không, tôi không dám giết người”.
“Không dám giết người?”, Ngô Bình hừ một tiếng rồi liếc nhìn bốn thi thể dưới đất.
Sau đó, anh chợt ra tay điểm hơn chục cái vào lưng Cung Kỳ Binh rồi hờ hững nói: “Anh đi đi”.
Cung Kỳ Binh ngẩn ra: “Anh thả cho tôi đi ư?”
Ngô Bình: “Ừm, đi đi!”
Cung Kỳ Binh lạp tức đứng dậy rồi nhìn Ngô Bình, sau đó co giò chạy thẳng lên xe, tiếp đó đạp phanh rồi nhanh chóng chuồn mất.
Ngô Bình đi vào phòng, Lý Thiếu Long nhìn thấy anh thì lập tức khóc ầm lên: “Chú Ngô, chú đến cứu cháu ạ?”
Ngô Bình gật đầu rồi bóp nát xích xắt để cứu cậu bé, sau đó dịu dàng nói: “Đi thôi, chú đưa cháu về nhà”.
Khi chuẩn bị rời đi, anh lại nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất rồi hỏi: “Ông tên là gì?”
Người đàn ông tái mặt, người đã bị tàn phế nên ông ta đang rất tuyệt vọng, vì thế cắn răng nói: “Tôi là Phùng Nhị Hắc, xin cậu cho tôi được ra đi thanh thản”.
Ngô