Ngô Bình cũng mới nhận được điện thoại của Từ Bá Nhân, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, cậu có biết tội phạm giết người ấy là ai không? Ông ta là Phùng Nhị Hắc, hay còn được gọi là Hắc diêm vương, một tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã cấp cao nhất đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Thế ạ? Bắt được ông ta chắc sẽ lập công lớn đúng không?”
Advertisement
Từ Bá Nhân: “Đương nhiên rồi, tôi cho đội trưởng đội điều tra của tỉnh đi xử lý rồi, kiểu gì anh ta cũng lập được công đầu”.
Ngô Bình: “Thế thì tốt rồi”.
Từ Bá Nhân: “Cậu Ngô, tôi nghe Khắc Mẫn nói cậu và nhà họ Cung khai chiến rồi đúng không? Nếu có gì cần tôi giúp thì cứ nói nhé”.
“Tự tôi lo được, cảm ơn ông Từ”, Ngô Bình từ chối ý tốt của Từ Bá Nhân vì anh biết Lý Quảng Long sẽ xử lý được.
Ngắt máy xong, anh nói với Lý Quảng Long: “Mình vừa uống vừa chờ tin đi”.
Lý Quảng Long gọi người mang rượu thịt lên, một người luôn kiêu ngạo như anh ta giờ lại đang ngoan ngoãn ngồi cạnh rồi rót rượu cho Ngô Bình, đã thế ánh mắt anh ta nhìn Ngô Bình còn chứa đầy vẻ thành kính.
Trời tối, Cương Tử cũng lái xe tới nhà họ Lý, đi cùng còn có Hồng Lăng.
Trước đó, Hồng Lăng vẫn ở nhà họ Đường, thấy Ngô Bình lên tỉnh xong mãi không về nên đòi đi theo, vì thế Cương Tử đành lái xe đưa cô ấy đến đây.
Trong lúc đó, ở nhà họ Cung.
Trời vừa tối, trong lúc đang bàn đối sách đối phó Ngô Bình và Lý Quảng Long với bố mình là Cung Lôi, Cung Kỳ Binh chợt thấy người mình là lạ, xương cốt nhức mỏi, da thịt tê dại, cảm giác này còn khó chịu hơn cả lên cơ nghiện.
Anh ta không thể chịu được nữa, cứ thế la lối om sòm, sau đó giựt tóc mình rồi đâm đầu vào tường.
Thấy con trai mình đang bình