Thần Y Trở Lại

Chương 1853


trước sau

Chương 1853

“Long chủ!”

Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Mọi người canh ở đây có thấy ai muốn xông vào không?”

Một người đáp: “Thưa Long chủ, các tu sĩ bên ngoài đều muốn vào, thậm chí có người còn xô xát với người mình”.

Ngô Bình gật gù: “Mọi người canh ngoài này nhé, để tôi vào trong xem sao”.

Anh vừa đi vào cổ mộ thì đã nghe thấy một giọng nói ở bên ngoài: “Thiên Long các người độc tài quá đấy, ngôi mộ cổ này vô chủ, dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào?”

Ngô Bình ngoái lại thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang làu bàu bên ngoài, phía sau cũng có thêm một tốp người phụ hoạ theo. Nghe giọng của họ, Ngô Bình đoán họ đều là tu sĩ nước ngoài.

Anh bình thản đáp: “Ai không phục thì đến đây, tôi sẽ trò chuyện cùng”.

Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, sau đó hiên ngang bước tới hỏi Ngô Bình: “Được, tôi cũng đang muốn nói lý với các người đây”.

Ông ta đứng trước mặt Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi chỉ muốn vào bên trong ngó nghiêng chút thôi, hi vọng Thiên Long đừng cản trở”.

Ngô Bình: “Đây là Viêm Long, nên ai đến đây cũng phải tuân thủ theo pháp luật của nước tôi. Ngôi mộ cổ này đang được pháp luật bảo vệ, vì thế các người không được vào”.

Người đàn ông cười lạnh: “Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”

Ngô Bình: “Tốt nhất ông đừng làm thế, không sẽ phải chết thảm đấy”.

Người đàn ông hừ mạnh nói: “Để tôi xem cậu định cho tôi chết thảm thế nào!”

Ngô Bình thở dài, anh biết nếu không cho người này một trận thì những người khác còn kêu gào, vì thế anh nói: “Được, tôi sẽ đánh ông một quyền, nếu ông né hoặc đỡ được thì tôi cho ông ra vào đây thoải mái”.

Người đàn ông sáng mắt lên, ông ta là cao thủ của Tây Lan Giáo, có sở trường là cận chiến nên rất tự tin sẽ né được đòn của Ngô Bình: “Được, tôi cho cậu đánh một quyền”.

Bụp!

Ông ta vừa nói dứt câu thì đã bị rơi vào ảo ảnh, mắt tối sầm, không nhìn thấy nữa. Ông ta vô cùng hoảng sợ nên chỉ đứng yên một

chỗ. Ngay sau đó, đã có một quyền bay tới và đấm trúng bụng ông ta.

Người đàn ông kêu hự một tiếng rồi cong người lại như con tôm, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra.

Ngô Bình nói: “Đòn đấm của tôi đã đánh hỏng ruột và kinh lạc của ông, tốt nhất mau kêu người đưa về nước chữa trị đi”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này? Sao người đàn ông kia không né mà để mặc cho Ngô Bình đánh vậy?

Dứt lời, Ngô Bình hỏi những người còn lại: “Còn ai muốn thử nữa không? Đỡ được một quyền của tôi là được ra vào nơi này thoải mái”.

Đương nhiên không ai dám ho he nữa, họ không biết thực lực của Ngô Bình ra sao, nhưng đều sợ sẽ bị đánh thủng ruột như người đàn ông trung niên, thế thì hỏng bét.

Thấy không ai lên tiếng nữa, Ngô Bình quay người đi vào trong cổ mộ.

Băng tan để lộ ra một lối đi rất trơn trượt, Hoa Giải Ngữ và hơn chục long vệ khác cũng vào theo, số còn lại thì canh bên ngoài.

Sau khi đi được khoảng hơn trăm bước, họ đã vào một nơi khá bằng phẳng, xung quanh toàn băng cứng.

Ngay phía trước là một cánh cửa lớn đen kịt, vì nó có thể hấp thu ánh sáng nên mới có màu như vậy.

Cánh cửa đóng chặt như chưa từng có người mở ra.

“Người của đội Tây Nam đã vào trong chưa?”, Ngô Bình hỏi.

Hoa Giải Ngữ: “Rồi ạ, cửa này không có khoá, đẩy ra là vào được luôn”.

Ngô Bình đeo găng tay rồi đẩy cửa, cánh cửa mở ra ngay. Cửa này rất nặng, nếu không khoẻ thì khó mà mở ra được.

Phía sau cánh cửa là một con đường dài làm bằng băng rộng chừng hai mét, cao ba mét, dài vài trăm mét.

Trên con đường dài này có đầy các thi thể nằm ngổn ngang.

Thấy thế, Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, để long vệ vào dò đường trước, Long chủ đừng mạo hiểm”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện