Chương 1969
Cả buổi tối Ngô Bình rất yên tĩnh, mãi đến sáng hôm sau, anh lại bắt đầu đại tiện ra máu và nôn. Vừa nghe tiếng động, Đường Tử Di chạy vào, cẩn thận lau dọn cho anh.
Đến buổi trưa, Ngô Bình mới yên ổn. Lúc này tình trạng của anh đã tốt hơn, có thể mở mắt, ý thức tỉnh táo.
“Tử Di, anh hôn mê bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Đường Tử Di: “Gần một ngày một đêm rồi. Chồng ơi, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Ngô Bình: “Hệ thống tiêu hóa đã ổn định, tiếp theo là hệ thống huyết quản, tình trạng có lẽ sẽ tệ hơn”.
Đường Tử Di: “Chồng phải cố lên”.
Đường Tử Yên bưng một bát canh vào nói: “Chị, uống chút canh đi, em thay chị một lát”.
Đường Tử Di không muốn ăn, Ngô Bình nói: “Nghe lời, em ăn chút gì đi”.
Lúc này Đường Tử Di mới bưng bát canh uống, hai chị em ngồi một bên.
Sau ba giờ chiều, da của Ngô Bình trở nên trắng bệch như người chết. Tế bào máu của anh đều vỡ, máu tạm thời mất đi khả năng cung cấp oxi.
Không có oxi và chất dinh dưỡng, vài tế bào trong người anh bắt đầu chết đi, bắt đầu có mùi thối rữa, đây là mùi của người chết.
Ngoài phòng vang lên tiếng kêu của cú mèo và quạ, chúng ngửi thấy tử khí nên bay đến tìm thức ăn.
Đường Tử Di rất tức giận, cô ấy lấy khẩu súng ngắn nổ súng vào đám chim, quạ và cú mèo hoảng sợ bay tán loạn.
Sắc mặt Ngô Bình không còn chút máu, nằm bất động, không cảm nhận được hơi thở.
Đường Tử Di chưa nhận ra sáu Linh khiếu của Ngô Bình đều đang dần phóng ra năng lượng cao, năng lượng này thẩm thấu vào từng tế bào của anh.
Cùng lúc đó Đạo Chủng
Đến tờ mờ sáng, tất cả tế bào máu của Ngô Bình được thay thế hoàn toàn, máu của anh không còn màu đỏ nữa mà là màu đỏ vàng.
Trong máu có nguồn năng lượng dồi dào, nó đi vào tế bào trong các mô qua mao mạch. Đồng thời mạch máu của Ngô Bình cũng có sự thay đổi, thành mạch máu bị tái tạo, có độ đàn hồi tốt hơn, cũng thích hợp để cung cấp máu cho tế bào mới hơn.
Đường Tử Di cảm nhận được tinh thần của Ngô Bình tốt hơn bèn hỏi: “Chồng có muốn ăn chút gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh không thể ăn gì vào thời gian này được. Tử Di, Tử Yên, hai em đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ không có việc gì trước khi trời sáng”.
Thấy trạng thái của anh khá tốt, Đường Tử Di và Đường Tử Yên mới yên tâm đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Viêm Dương, canh cửa, đừng cho bất kỳ ai vào”.
Viêm Dương nhìn Ngô Bình nói: “Thượng tiên, có phải sẽ xảy ra gì không?”
Ngô Bình nói: “Ta phải thay da, cảnh tượng khá máu me, ta không muốn Tử Di nhìn thấy”.
Viêm Dương gật đầu: “Vâng”.
Viêm Dương ra khỏi phòng, Đông Hoàng nằm rạp dưới đất bỗng nhảy lên, đôi mắt nó lóe lên tia lạnh lùng.
Ngô Bình nhìn nó nói: “Con chó chết tiệt, thấy tao nửa sống nửa chết, có vẻ mày rất vui?”