Chương 1970
Đông Hoàng há miệng nhổ ra một bình nhỏ màu xanh. Ngô Bình tò mò cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi được mùi gay mũi.
Anh vội đóng nắp lại, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Mùi này hình như là… máu?”
Đông Hoàng gật đầu, hai tay vẽ giữa không trung tỏ ý anh bôi lên da.
Anh bỗng nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đây là phù huyết được luyện chế bằng máu của Bá Hạ?”
Trong Vu đạo thượng cổ, có một cách là mượn dùng vu thuật để có được khả năng của thú dữ gọi là phù huyết, bôi phù huyết lên người thì có thể có được khả năng của thú dữ.
Bá Hạ là một trong các loài rồng. Rồng sinh chín người con, trong đó, Nhất Nhật Bá Hạ có khả năng phòng vệ mạnh nhất, dĩ nhiên máu của nó có thể tăng lên khả năng phòng vệ da cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười: “Đồ tốt, Đông Hoàng, mày tặng miễn phí cho tao?”
Đông Hoàng trợn mắt như đang nói: Nghĩ nhiều quá rồi.
Ngô Bình nói: “Được thôi, đợi chuyện này xong xuôi, tao sẽ tặng cho mày mấy thứ xem như trao đổi”.
Nói rồi anh bôi phù huyết lên cả người, lượng phù huyết không nhiều nên chỉ có thể bôi một lớp mỏng.
Bôi xong anh có cảm giác một lực khá lớn đi vào làn da làm cho quá trình thay da bắt đầu trước dự kiến.
Thay da rất đau đớn, da anh cực kỳ ngứa. Nửa tiếng sau, da anh bắt đầu thối rữa để lộ ra lớp da trần và máu thịt, sau đó lớp da trần bắt đầu phát triển các mô hạt tạo nên lớp da mới. Hai tiếng sau, làn da mới cơ bản được hình thành, nó khác hoàn toàn với lớp da cũ.
Làn da hiện giờ của Ngô Bình có một lớp vảy nhỏ màu trắng bạc ở mặt trên, lớp vảy này thường ẩn dưới da, khi cần thiết sẽ nhanh chóng bao phủ toàn thân Ngô Bội, có tác dụng cách nhiệt, ngừa độc và có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, ngay cả đạn xuyên giáp cũng không thể xuyên thủng lớp bảo vệ của nó.
Lớp vảy này được tạo ra nhờ hấp thụ phù huyết, lớp da mới vốn dĩ không
Tóc của Ngô Bình cũng mọc mới, từ màu đen chuyển sang màu trắng, là màu lấp lánh ánh bạc, vô cùng bắt mắt. Dưới lớp vảy là một lớp mỡ dày nửa milimet, lớp mỡ này được hình thành nhờ tiên chi, khi cơ thể bị tấn công, nó sẽ hút sự tấn công bên ngoài để khí hóa tạo ra màn bảo vệ, phản đòn lại kẻ địch.
Bên dưới tiên chi là một lớp màng gân, nó là tuyến phòng vệ cuối cùng, lúc cần thiết màng gân sẽ rung chuyển tạo thành một tấm chắn bảo vệ trên bề mặt cơ thể, sát thương của kẻ địch sẽ bị chặn lại bên ngoài lớp màng.
Trời vừa hé sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã thay da đổi thịt thành công, da anh khác hoàn toàn với làn da mịn trước đó, nhìn hơi thô ráp và có màu đồng.
Móng tay anh cũng được thay, ngón tay anh giờ cứng hơn cả đá Kim Cương, vừa búng móng tay một cái đã phát ra tiếng nhưng tiếng đao kiếm chạm vào nhau.
Mặt trời vẫn chưa mọc, Đường Tử Di đã chạy đến xem tình hình của Ngô Bình. Thấy da anh như có sự thay đổi bèn hỏi: “Chồng ơi, da anh có vẻ tệ hơn rồi, lúc trước vừa trắng vừa mịn”.
Ngô Bình cười nói: “Đây là làn da mới của anh, có phải trông rất đàn ông không?”
Đường Tử Di vươn tay sờ, không mịn màng như trước nhưng sờ cũng rất thoải mái.
Sắc mặt anh trở nên căng thẳng: “Tử Di, buổi chiều có lẽ anh sẽ thay xương, em tìm người làm khuôn, kích thước vừa đủ để trói nhốt anh. Đến lúc đó bỏ anh vào trong khuôn, không được di chuyển đi đâu cả, nếu không cả người anh có thể bị tách rời”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được, em đi tìm người làm khuôn ngay”.
Chưa đến hai tiếng sau, một cái khuôn được làm bằng thạch cao đã hoàn thành, kích thước vừa đủ để đặt Ngô Bình vào trong, chỉ lộ ra mũi để có thể thở.