Thần Y Trở Lại

Chương 1972


trước sau

Chương 1972

Đường Tử Di: “Ok anh!”

Ngày kế, theo mệnh lệnh của Ngô Bình, Lina tìm tới, từ Thiên Kinh chạy đến Vân Kinh, cùng đi còn có người nhà của Ngô Bình.

Ông bà ngoại của anh đi du lịch, họ ở lại Thiên Kinh cũng chỉ để chơi thôi, giờ nghe nói Ngô Bình ở Vân Kinh thì cũng tới đây. Dù sao Vân Kinh cũng cách nhà cũ gần hơn, không xa xôi như Thiên Kinh.

Đường Tử Di cũng không quá ngạc nhiên về sự tồn tại của Lina và mấy người Mộc Lan, dù gì cô ấy cũng biết Ngô Bình là giáo chủ Hắc Thiên, tất nhiên không thể thiếu sự phô trương.

Ngô Bình vừa đến nơi đã được Đường Minh Huy nhiệt tình chào đón.

Sau khi gặp mặt người thân, Ngô Bình phải đi bệnh viện.

Bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh nằm trong những viện top đầu cả nước, là một trong hai bệnh viện tổng hợp có chuyên môn tốt nhất Giang Nam. Có thể tiến vào đây làm việc đều là nghiên cứu sinh tốt nghiệp chức vị thạc sĩ của đại học y đứng đầu, dù là thế thì tỷ lệ trúng tuyển cũng không quá cao.

Đương nhiên, điều này cũng đồng nghĩa rằng một khi tiến được vào bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh thì sẽ có địa vị xã hội cực cao và thu nhập khá khủng. Một bác sĩ bình thường của bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh có tiền lương tối thiểu là năm mươi nghìn, nếu là bác sĩ chủ trị thì phải có một khoa nổi trội, thế thì thu nhập mỗi năm lên tới cả trăm nghìn cũng là bình thường. Có vài chuyên gia kỹ thuật ra ngoài giải phẫu giúp người ta cũng phải nhận được thù lao là ba, năm mươi nghìn, một tháng làm năm, sáu ca là có mấy chục nghìn tiền thu nhập thêm.

Ở bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, không chỉ bác sĩ khó vào mà bệnh nhân cũng không dễ nhập viện. Số thứ tự khám chữa bệnh đã xếp dài tới cả tháng sau rồi, vậy nên ở đây cũng có khá nhiều cò. Nếu muốn khám chữa sớm

thì phải dùng mấy nghìn tệ mua số từ trong tay cò bệnh viện hoặc phải quen biết bác sĩ làm ở đây, từ đó dùng quan hệ đi cửa sau.

Mà dù như thế, ngày nào bệnh viện này cũng kín chỗ, người có bệnh khó trị mấy tỉnh xung quanh đều đổ dồn về đây thăm khám.

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên nên bệnh viện luôn là tổ chức không bao giờ thiếu mối làm ăn.

Lúc này, Ngô Bình đang đứng ở cửa lớn bệnh viện trực thuộc, cách đó không xa, Hạ Ninh đã dáo dác ngó nghiêng, thấy Ngô Bình rồi thì vội vẫy tay với anh.

Ngô Bình bước nhanh tới, cười chào: “Hạ Ninh, cô nói với viện trưởng chưa?”

Hạ Ninh cười đáp: “Nói rồi, giờ tôi dẫn anh đi làm thủ tục nhận việc, phải rồi, có mang theo lý lịch cá nhân không?”

Ngô Bình lấy ra một túi hồ sơ: “Đều ở trong đây!”

Hạ Ninh nhận lấy túi hồ sơ: “Theo tôi nào!”

Cô ấy vừa đi vừa xem hồ sơ của Ngô Bình, thấy bằng tiến sĩ y và dược học của Hoa Thanh thì không khỏi cảm thán: “Anh giỏi quá, chuyên môn cao như vậy thì viện trưởng sẽ trọng dụng anh lắm!”

Ngô Bình cười: “Tôi không có kinh nghiệm thực tiễn gì, sợ là viện trưởng sẽ chê thôi!”

Có Hạ Ninh dẫn đường, lại đã đánh tiếng với viện trưởng, Ngô Bình thuận lợi một đường, anh nhanh chóng làm xong thủ tục.

Sau khi hoàn tất toàn bộ thủ tục thì đã là một tiếng sau, Hạ Ninh nói: “Đi thôi, tới gặp viện trưởng, ông ấy có hứng thú với anh lắm đấy!”

Ngô Bình cũng cười: “Ông ấy là viện trưởng, nhân vật lớn cấp tỉnh mà muốn gặp một bác sĩ quèn như tôi làm gì thế?”

Hạ Ninh đáp: “Khi làm thủ tục, tôi đã giới thiệu về anh cho ông ấy, viện trưởng muốn gặp anh trước”.

Ngô Bình sờ mũi: “Được rồi, vậy cứ gặp đi!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện