Chương 2146
Ngô Bình có khá nhiều không gian gập nên cũng không hỏi nhiều, mà nói: “Tôi nhận lệnh của thần tướng Kim Huyền Bạch đến đây nhận chức tả thần tướng”.
Lý Vân Kiệt: “Giờ Thanh Long Quân rất loạn, mạnh ai nấy làm, thủ trưởng đến rất đúng lúc, vì quân đội không thể vắng chủ mãi được”.
Ngô Bình: “Tham tướng, bao lâu thì tà ma tới xâm chiếm một lần?”
Lý Vân Kiệt: “Nhanh thì một tháng, lâu thì nửa năm. Có lúc thì vài năm cũng không thấy đâu, có khí thì đến tục mấy ngày liền”.
Ngô Bình: “Tà ma xâm chiếm thế nào? Có bắt được con nào không?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Có ạ, để tôi bảo người dẫn nó đến”.
Anh ta gọi một người, không lâu sau, đã có người xách một cái lồng đến. Bên trong có một người tí hôn được khắc bằng gỗ cao nửa mét, nó ngồi trong lồng rồi lườm mọi người ở xung quanh với đôi mắt sắc lạnh. Mặt của người gỗ tí hon được khắc đầy bùa chú, phong ấn tà ma trong cơ thể.
Ngô Bình biết đây là một cách phong ấn tà ma.
Lý Vân Kiệt: “Thủ trưởng, đây chính là một con tà ma khá bình thường, khi nó xuất hiện thì toàn bám vào các con rối. Tôi phải đập nát một con rối thì mới bắt được con này rồi phong ấn trong dụng cụ phong ma”.
Ngô Bình: “Có con rối không?”
Lý Vân Kiệt lắc đầu: “Không ạ, nếu có thì toàn các con không còn nguyên vẹn”.
Dứt lời, anh ta lại sai người xác một cái sọt lớn tới. Bên trong chứa đầy các con rối gẫy đầu hoặc chân tay bằng các chất liệu như kim loại, gỗ…
Điều kỳ lạ là các con rối này có máu và thịt, nhưng máu thịt của chúng hoà cùng với kim loại và gỗ, đá…
Ngô Bình cau mày: “Tà ma chế tạo ra các con rối này à?”
Lý Vân Kiệt gật đầu: “Vâng, bọn tà ma rất thông minh, con rối mà chúng tạo ra có lực chiến đấu rất mạnh, mỗi lần ác chiến, chúng ta đều tổn thất nặng nề”.
Ngô Bình: “Thanh Long Quân vất vả rồi, đúng là các con rối này rất khó đối phó”.
Lý Vân Kiệt thở dài: “Vâng, mỗi năm Thanh Long Quân đều tổn thất trên 2000 người, có năm nhiều thì đến 5700 người”.
Ngô Bình: “Chi phí quân sự ở Thanh Long Quân do ai chi trả?”
Lý Vân Kiệt: “Các nước thay nhau
Khi họ đang nói chuyện, phía Đông chợt vang lên còi hiệu, nghe thấy thế, tất cả mọi người đều lặng yên, nhưng không ai nhúc nhích.
Ngô Bình hỏi: “Tiếng gì thế?”
Lý Vân Kiệt: “Sư đoàn một có tà ma xâm nhập, đó là còi tập trung của họ”.
Ngô Bình cau mày: “Sao mọi người không sang giúp?”
Lý Vân Kiệt chán nản nói: “Bây giờ, bốn Sư đoàn độc lập chiến đấu. Tà ma xuất hiện ở sư đoàn nào thì sư đoàn ấy tự xử lý, hơn nữa thống lĩnh Dương cũng không hạ lệnh nên chúng tôi không dám manh động”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó rút thanh đao của Quyết Minh Cổ rồi bay vút lên cao.
Phía Đông là trận doanh của Sư đoàn một. Không gian phía trên trận doanh nứt ra một khoảng trống đen kịt, có một luồng sức mạnh quỷ dị tuôn ra từ đó.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình gặp vết nứt không gian kiểu này, anh lơ lửng trên không rồi giơ đao lên với vẻ bình tĩnh.
Các chiến sĩ của sư đoàn một ở phía xa cũng đã tập trung lại, nhìn thấy anh, có người hỏi: “Anh ở sư đoàn nào?”
Ngô Bình: “Tả thần tướng Ngô Bình!”
Nghe thấy chức danh tả thần tướng, mọi người tập trung cạnh thủ lĩnh, tay vẫn giơ đao chém tà ma, chân thì đạp lên hai quả cầu lửa rồi đẩy thủ lĩnh bay lên cao.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó. Người đối diện anh cao trên một mét chín, mặt đỏ, đôi mắt nhỏ, mặc chiếc bào màu xanh, râu dài.
“Thống lĩnh Chu Thiên Cương của sư đoàn một tham kiến tả thần tướng”.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Chu Thiên Cương, chuẩn bị nghênh chiến, tôi sẽ hỗ trợ”.
Chu Thiên Cương chấn động, xem tình hình hôm nay thì rất đông tà ma xâm lược, nếu chỉ có sức của một mình sư đoàn một thì dù có đánh đuổi được chúng thì cũng tổn thất nặng nề. Giờ tả thần tướng tới, ông ấy vững tin thêm phần nào nên lập tức nói: “Vâng”.