Chương 2155
Ngay cả Dương Thiên Hóa cũng bị ảnh hưởng, vội ổn định tâm thần.
Ngô Bình vừa niệm Đại Phạn Thiền Âm vừa quan sát gần mười nghìn binh lính. Lúc đầu thì không sao, mọi người không khác gì nhau. Hơn mười giây sau, khuôn mặt của vài người trong sân bắt đầu vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn, con ngươi trở nên đen kịt.
Dương Thiên Hóa đã chuẩn bị từ lâu, hễ thấy người nào có triệu chứng là lập tức đưa người vào tầm kiểm soát.
Hết người này đến người khác không thể chịu nổi sức mạnh của Đại Phạn Thiền Âm, mười người, hai mươi người, và cuối cùng một trăm linh năm người lộ rõ bản chất ma quỷ và bị khống chế tại chỗ!
Sau khi niệm một đoạn Đại Phạn Thiền Âm, vô số binh lính đã quỳ xuống đất và thành tâm quỳ bái anh để bày tỏ sự quy thuận của họ.
Dương Thiên Hóa vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Thủ trưởng, không ngờ lại có nhiều ác ma nội gián như vậy! Bây giờ chúng ta đã bắt được hết, về sau có thể yên tâm dẫn quân”.
Ngô Bình nói: “Trông chừng chúng, tôi đi vẽ bùa!”
Trở lại doanh trại, anh lấy ra bút phù, tay phải ấn xuống Bát Bộ Long Ấn, tay trái viết. Anh muốn mượn sức mạnh của Long Ấn để vẽ một lá bùa phong ấn yêu ma.
Với sự trợ giúp của sức mạnh của Bát Bộ Long ấn, anh nhanh chóng vẽ ra một lá bùa, sau đó là lá bùa thứ hai và thứ ba.
Sau khi vẽ liên tiếp hai mươi lăm lá bùa, cơ thể anh cảm thấy trống rỗng một lúc nên lập tức dừng viết, quay lại sân với hai mươi lăm lá bùa phong ấn yêu ma.
Anh ấn một lá bùa lên trán tên lính bị quỷ ám, lập tức một luồng khí đen thấm vào giấy bùa, trong lá bùa ẩn hiện một khuôn mặt dữ tợn, như sắp phá tung lá bùa thoát ra
Ngô Bình ném lá bùa xuống đất, sau đó nhặt Bát Bộ Long Ấn lên và ấn mạnh lên.
Một tiếng hét vang lên, con quỷ trong lá bùa bị giết bởi Long Ấn, sau đó bị đốt cháy cùng với lá bùa, biến thành tro bay. Binh lính sau đó tỉnh táo lại, nhưng thân thể có chút suy yếu, mềm nhũn nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Ngô Bình nói với Dương Thiên Hóa: “Hãy sử dụng hết hai mươi tư lá bùa còn lại”.
Dương Thiên Hóa vâng lệnh, mất nửa giờ để giết từng con quỷ trong cơ thể của hai mươi bốn người lính.
Sau nửa giờ, Ngô Bình cũng gần như hồi phục, liền vẽ tiếp hai mươi lăm lá bùa, bảo Dương Thiên Hoa tiếp tục cứu người.
Bằng cách này, sau bốn giờ, tất cả lũ quỷ đã bị quét sạch và một trăm lẻ năm binh sĩ đã được giải cứu thành công.
Sau khi cứu người cuối cùng, Dương Thiên Hóa cười nói: “Thủ trưởng, hiện tại yêu ma đã bị diệt sạch, thủ trưởng quả là anh minh!”
Ngô Bình: “Thống lĩnh Dương, tôi muốn ông phong tỏa tin tức, nghiêm cấm binh lính ra ngoài!”
“Rõ!”
Lúc này Ngô Bình nhìn thấy trong đám người có một nhóm người đi thẳng ra ngoài. Tả thần tướng là anh còn ở chỗ này, vậy mà những người này lại tự ý rời đi, thật là to gan.
Anh trầm giọng hỏi: “Dương Thiên Hóa, việc này là sao?”
Sắc mặt Dương Thiên Hóa rất khó coi, nói: “Thủ trưởng, hắn chính là Trương Tín Lăng!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông làm thống lĩnh mà không có chút uy nghiêm nào sao?”