Chương 2156
Dương Thiên Hóa nghiến răng hét lên: “Trương Tín Lăng, cút ra đây cho tôi!”
Đám người xôn xao cả lên, một thanh niên mặc Hoa phục màu vàng kim chậm rãi đi tới, theo sau là hai vị tướng lĩnh và quân du kích.
Người này chính là Trương Tín Lăng, hắn khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nói: “Thống lĩnh gọi tôi có chuyện gì?”
Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: “Tả thần tướng còn đang ở đây, sao cậu dám tự ý rời đi, cậu biết tội chưa?”
Trương Tín Lăng cười: “Biết tội? Trên đảo Thanh Long này ai dám trừng phạt tôi?”
Dương Thiên Hóa trầm giọng nói: “Trương Tín Lăng, đừng có hỗn xược!”
Trương Tín Lăng nhướng mày, nói: “Dương Thiên Hóa, ai cho ông lá gan dám quát mắng tôi hả, có phải ông lại muốn nếm thử mùi vị của ‘Cuồng Tâm Phù’ không?”
Nghe thấy cái tên đó, trái tim của Dương Thiên Hóa như lỡ nhịp, nhưng Ngô Bình đang ở phía trước nên chỉ có thể tiếp tục cứng rắn nói: “Trương Tín Lăng, nếu như cậu không chịu tuân theo quân lệnh, tôi chỉ có thể trừng phạt cậu theo quân pháp!”
Trương Tín Lăng cười ha hả: “Được! Tôi muốn xem ông định xử lý tôi thế nào!”
“Giết!”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Dương Thiên Hóa cả kinh, lẩm bẩm: “Thủ trưởng, việc này…”
“Vù!”
Lúc này ánh kiếm lóe lên, một luồng ánh kiếm vòng quanh cổ Trương Tín Lăng. Chính Ngô Bình đã ra tay.
Hắn phát ra một tiếng kêu kỳ quái, trên người hắn bộc phát ra một luồng ánh vàng, ánh kiếm chém vào ánh vàng, phát ra một tiếng “đinh”.
Trương Tín Lăng bay ngược ra sau hơn mười mét, sắc mặt tái nhợt, hắn đanh giọng nói: “Anh dám động vào tôi à!”
“Ầm!”
Ngô Bình không nói thêm lời nào, tung ngay ra một chưởng, sử dụng một
Ánh vàng lại lóe lên, Trương Tín Lăng bị đánh bay mấy chục mét, nhưng hắn vẫn bình an vô sự, hắn có bảo vật bảo vệ!
Ngô Bình mặt không đổi sắc, anh phất tay một cái, sợi dây màu vàng tím bay tới trói hắn lại, nhưng ánh vàng lóe lên, sợi dây màu vàng tím dù thế nào cũng không trói được hắn.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, tay trái tung pháp ấn Tiểu Tây Thiên, tay phải cầm xương thú hình kiếm, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Trương Tín Lăng, pháp ấn Tiểu Tây Thiên đập mạnh xuống.
“Rắc!”
Ánh sáng vàng nổ tung, Trương Tín Lăng nôn ra máu, và pháp ấn trong tay Ngô Bình ngay lập tức xuất hiện những vết nứt. Rõ ràng là bảo bối này và pháp bảo bảo vệ của Trương Tín Lăng đều đã bị hủy diệt, lưỡng bại câu thương.
Ngô Bình tiếp tục đánh xuống từ không trung, sử dụng chiêu cuối, Thần Long Băng Thiên!
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng, nội tạng Trương Tín Lăng như bị xé toạc, hắn hét lên: “Sao anh dám!”
Lần này, trên người hắn lại xuất hiện một luồng ánh vàng, vô cùng sáng ngời, khí tức càng mạnh mẽ hơn so với ánh vàng trước đó.