Chương 2335
May là họ cũng giỏi nên chỉ mất hơn nửa tiếng đã xác định được một lối vào. Sau đó, có hai người tiến lên khoan đá, tạo thành một hang động sâu hơn bảy mét.
Khi họ đào tới cuối thì thấy nham thạch màu đỏ, trong nham thạch chứa sức mạnh nào đó, kim loại vừa tiếp xúc với nó đã toé lửa ngay.
“Thần tướng, không khoan được nữa rồi, phía sau có cấm chế rồi”, một người nói.
Trương Thiên Hoành nói: “Ông Trì, đến lượt ông rồi đấy”.
Một người đàn ông bước ra, ông ấy bước đi rất chậm đến gần nham thạch, sau đó lấy một quả hồ lô ra rồi đỏ một thứ nước màu xanh xuống. Nước chảy xuống một cái là nham thạch biến thành màu xanh, sau đó những người khác lại đào dễ dàng ngay.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết đó là Thanh Linh Chân Thuỷ, là dược liệu bổ trợ tốt nhất để luyện đan. Nhưng rõ ràng là người đàn ông kia không biết giá trị của nó, vì nếu biết thì ông ấy sẽ không lãng phí như vậy.
Hai người kia vẫn đang đào, Ngô Bình lân la đến làm quen: “Ông Trì, lúc uống rượu, sao không thấy ông kể về mói bảo bối này?”
Ông Trì tên thật là Trì Ngọc Phong, tu vi không cao nên rất khâm phục Ngô Bình. Trước đó, ông ấy đã nhiều lần đến chúc rượu anh: “Của lão gia nhà tôi đấy, cái nước này hay lắm, có thể dập được mọi loại lửa”.
Ngô Bình: “Ông Trì, cho tôi một nửa được không?”
Nghe thấy thế, ông Trì có vẻ khó xử: “Tả thần tướng, nước này quý lắm, cậu muốn lấy một nửa thì nhiều quá”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Trì, ông ở cảnh giới Địa Tiên
Ông ấy thở dài nói: “Đột phá khó lắm, tôi thử nhiều lần rồi còn suýt bị tẩu hoả nhập ma, mà cũng thành công đâu”.
Ngô Bình: “Đúng, tư chất và căn bản của ông đều ổn, nhưng còn thiếu Thuần Dương Đan. Có nó rồi thì ông sẽ đột phá ngay thôi’.
Trì Ngọc Phong chấn động: “Tả thần tướng có Thần Dương Đan ư?”
Ngô Bình lấy một viên Thuần Dương Đan ra, anh lấy hai viên này trong lúc giúp Văn Thánh luyện đan, chúng đều là đan dược nhị phẩm. Tuy là nhị phẩm nhưng cũng khó mà mua được ở Địa Tiên Giới, muốn có thì phải tranh đấu trong buổi đấu giá.
Trì Ngọc Phong nhìn viên đan dược tròn trịa ấy rồi hít hà hương thơm, sau đó ch ảy nước miếng nói: “Tả thần tướng, tôi không có nhiều tiền nên chắc không mua được”.
Ngô Bình bỏ viên đan dược vào tay ông ấy rồi nói: “Chúng ta là bạn, nói chuyện tiền nong làm gì”.
Trì Ngọc Phong mừng rỡ nói: “Cảm ơn tả thần tướng”.
Ngô Bình xua tay: “Haizz, đừng gọi tôi thế nữa, nếu ông không khinh thì cứ gọi tôi là chú em Ngô thôi được không?”
Trì Ngọc Phong: “Chú em”.
Ngô Bình cười lớn: “Em là người của điện Trường Sinh ở kiếm phái Thục Sơn, sau này nếu cần đan dược gì thì cứ đến tìm em, nhất định em sẽ nghĩ cách kiếm cho anh”.
Trì Ngọc Phong cười tươi: “Cảm ơn chú nhiều, à anh sẽ cho chú hết nước thần trong nhà anh. Thật ra nó cũng không có tác dụng nhiều với anh, chỉ để dập lửa thôi”.