Chương 2368
Đệ Nhất Thần Hầu vội nói: “Đây đúng là một nơi lý tưởng để luyện ma”.
Ngô Bình: “Có mỗi hai người ở đây thôi à?”
Đệ Nhất Thần Hầu: “Còn hơn chục người nữa, họ đều vào để làm việc vặt cho tôi, giờ đang đào hang”.
Ngô Bình: “Ông bắt họ đào hang để tìm lối ra à?”
Đệ Nhất Thần Hầu cười ngượng: “Vì tôi không nghĩ ra được cách nào khác nữa nên đành dùng tới cách đó. Nhưng bao năm trôi qua rồi mà không có tiến triển gì cả. Dù tôi có đào bao nhiêu con đường thì cũng không thể rời khỏi đây”.
Ngô Bình: “Vô dụng thôi, đây là một không gian độc lập, ông sẽ không bao giờ đào được đường ra”.
Đệ Nhất Thần Hầu thở dài vì nghĩ mình sẽ không bao giờ rời khỏi được nơi quái quỷ này.
Ngô Bình hỏi: “Không gian này lỡn cỡ nào? Ông đã tìm hiểu chưa?”
Đệ Nhất Thần Hầu: “Ban đầu, tôi đã đi khắp nơi, nhưng vẫn chưa đến được điểm cuối”.
Ngô Bình: “Nơi này rộng thế thì sao có mỗi nhóm các ông được”.
Đệ Nhất Thần Hầu biến sắc mặt nói: “Võ Quân nói đúng, có vài lần tôi đã nhìn thấy mấy bóng đen, tốc độ của họ rất nhanh nên tôi không đuổi kịp”.
Ngô Bình: “Ông không đuổi kịp hay không dám đuổi?”
Đệ Nhất Thần Hầu lúng túng nói: “Cả hai”.
Ngô Bình nhìn ra bên ngoài, sau đó anh nhìn thấy có một cái bóng màu xám ở sau tảng đá trên một con đường đá dài cách đây vài trăm mét, đôi mắt đỏ loè của nó đang nhìn chằm chằm về phía này.
Thấy Ngô Bình nhìn mình, cái bóng lập tức biến mất.
Ngô Bình nói: “Nếu ông không thành thật, tôi sẽ đánh đến khi ông nói thật thì thôi”.
Đệ Nhất Thần Hầu sợ hãi rồi nói: “Tôi sẽ nói thật”.
Ngô Bình cười lạnh: “Lúc tôi đến đây đã thấy có rất nhiều xương khô của người, ông giải thích thế nào về chuyện này?”
Đệ Nhất
Đệ Nhất Thần Hầu thở dài nói: “Được rồi, để tôi kể. Sau khi đến đây một thời gian, tôi phát hiện có vài người khắc chế tâm ma thất bại, họ vốn là người nhưng giờ đã hoá thành nửa người nửa ma. Chúng đáng sợ lắm, lực chiến đấu thì mạnh hơn tôi. Để giữ mạng cho mình, cứ một tháng tôi lại bảo các cháu trai đưa 30 bé trai và bé gái vào đây để làm mồi cho chúng ăn. Nhiều năm qua, chúng tôi đã ngầm thoả thuận với nhau như vậy, chúng sẽ ăn trẻ con, chứ không ăn tôi”.
Ngô Bình lườm ông ta: “Vậy là chục năm qua, ông đã hại không biết bao nhiêu đứa trẻ vô tội rồi!”
Đệ Nhất Thần Hầu cúi đầu nói: “Tôi cũng là bất đắc dĩ, nếu không để chúng ăn no thì chúng sẽ ăn tôi”.
Ngô Bình: “Những đứa trẻ ấy ở đâu?”
Đệ Nhất Thần Hầu: “Chúng tôi mua. Mấy năm đầu, có nhiều gia đình sinh nhiều con nhưng không nuôi được nên muốn bán. Khi ấy, mua một đứa trẻ chỉ mất vài trăm thôi. Nhưng vài năm trở lại đây thì đắt hơn, mỗi đứa phải vài trăm nghìn”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Còn đứa bé nào ở đây không?”
Đệ Nhất Thần Hầu: “Tháng này còn 11 đứa, đang bị nhốt ở hang động phía sau, tôi bảo ông Khánh trông chừng”.
Ngô Bình đấm một cú vào ngực Đệ Nhất Thần Hầu làm ông ta bay ra xa, sau đó đập mạnh lên vách đá rồi hộc ra một ngụm máu.
Anh xách cổ ông ta lên rồi ném ra ngoài hang.