Chương 2367
“Đức Nhân? Ha ha, đúng. Cậu bị nó lừa vào đây à?”
Ngô Bình: “Sao? Ông ta lừa tôi vào đây ư?”
Ông lão: “Đúng, vì vào đây rồi thì đừng mong ra ngoài được nữa, không ai có thể mở được cánh cửa ấy”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tại sao Đệ Nhất Đức Nhân lại lừa tôi vào đây?”
Ông Khánh: “Cậu có rất nhiều bí mật, nhưng vào đây rồi thì sẽ phải ngoan ngoãn khai ra hết”.
Ngô Bình cười lạnh không nói gì nữa, anh phát hiện họ đang đi trên một con đường núi, hai bên có rất nhiều các ngọn núi trọc lóc và các tảng đá với hình thù quái lạ.
Sau một đoạn đường, họ đã đi vào một hang động không to lắm, bên trong có các vách ngăn nhỏ. Hiện giờ, có một người đàn ông trung niên với khí tức rất mạnh đang ngồi bên trong, đó là một Chân Quân cảnh giới Thần Biến.
Người đàn ông đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn lồ ng, Ngô Bình đi vào thì ông ta bỏ sách xuống rồi nói: “Cậu lại đây”.
Ngô Bình đi đến trước mặt ông ấy rồi ngồi xuống luôn.
Người đàn ông quan sát Ngô Bình rồi nói: “Mấy đứa cháu trai của tôi đều nói cậu có rất nhiều bí mật, hơn nữa còn có địa vị cao, cậu là Long chủ của Thiên Long à?”
Ngô Bình: “Là ông bảo Đệ Nhất Đức Nhân lừa tôi vào đây hả?”
Người đàn ông: “Gia tộc Đệ Nhất chúng tôi từng có một quá khứ huy hoàng, vậy mà cậu dám bắt cháu tôi theo hầu cho cậu, cũng to gan đấy”.
Ngô Bình: “Được làm thuộc hạ cho tôi là vinh dự của gia tộc nhà ông đấy”.
Người đàn ông nổi giận: “Láo lếu!”
Ông ta vung tay lên, một chưởng ấn đánh về phía má trái của Ngô Bình.
“Rắc!”
Người đàn ông này chính là Đệ Nhất Thần Hầu – một vị Chân Quân. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì ông ta vẫn còn quá yếu, bị tát một phát cũng đáng đời.
Đệ Nhất Thần Hầu bị tát cho ngã ngửa, sau đó lăn vài vòng rồi sợ hãi nhìn Ngô Bình.
“Cậu là Võ Quân?”, ông ta hét lên với giọng đầy hận ý.
Ngô Bình nói: “Đệ Nhất Đức Nhân nói với ông tôi là Võ Quân à?”
Đệ Nhất Thần Hầu thở dài một hơi rồi chắp tay nói: “Tôi xin được bái Võ Quân một lạy”.
Ngô Bình: “Ông là ông nội của Đệ Nhất Đức Nhân đúng không? Xem ra ông cũng bị nhốt ở đây lâu rồi”.
Đệ Nhất Thần Hầu thờ dài thườn thượt nói: “Đúng, hơn chục năm trước, tôi cố hết sức để vào đây. Ở đây thật sự có thứ mà tôi muốn, nhưng khi muốn ra ngoài thì lại không thể nữa”.
Ngô Bình: “Vậy thì đây không phải tiên phủ rồi”.
Đệ Nhất Thần Hầu gật đầu: “Đúng, đây là nơi Luyện Ma. Vào thời thượng cổ, nếu các tu sĩ xuất hiện ma tâm thì sẽ vào đây rồi một mình chống chọi lại với nó”.
Ngô Bình: “Ra là nơi Luyện Ma, hay phết đấy, đại kiếp ma tâm của tôi cũng sắp đến rồi”.
Anh đã mở thần khiếu thứ bảy, về lý thuyết thì sau khi mở thần khiếu này, anh sẽ trải qua đại kiếp ma tâm, nhưng tốc độ tu hành của anh quá nhanh nên đã mở đến tận thần khiếu thứ chín rồi, thành ra đại kiếp ma tâm vẫn chưa đến được.