Chương 2390
Người trung niên vội vã cúi người, nói: “Hóa ra là truyền nhân huyết mạch Lão Quân. Thất kính rồi! Tại hạ là Tử Bất Ngữ ở Tế Đông!”
Ngô Bình nói: “Các hạ là truyền nhân của Khổng Tử, khó trách tự xưng Thánh tông. Tại hạ là Lý Huyền Bắc, tên giả Ngô Bình”.
Tử Bất Ngữ đáp xuống mặt đất, liếc nhìn thiếu niên một cái, thở dài: “Năm xưa Thánh tổ từng đến bái kiến Lão Quân muốn tôn làm thầy, sao ngươi lại dám đắc tội hậu nhân của ngài ấy?”
Thiếu niên lộ vẻ hối lỗi: “Cha, con sai rồi”.
Ngô Bình: “Tử tiên sinh, con trai ông đã đánh tùy tùng của tôi trọng thương, còn muốn ngang ngạnh chiếm luôn thế Thất Tinh Long Vương ở nơi này của tôi. Một thời gian trước, tôi còn mở ra một di tích cổ, người của ông cũng tìm tới”.
Tử Bất Ngữ cười khổ một tiếng, nói: “Đều là trùng hợp cả, Lý huynh, tôi với huynh không đánh thì không quen. Sau hôm nay, chúng ta coi như quen biết nhau rồi, chắc chắn từ rày trở đi sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa”.
Tử Bất Ngữ là truyền nhân mang huyết mạch của Khổng Tử, mở được sức mạnh thần bí trong huyết mạch, tự đánh giá bản thân rất cao. Nhưng Ngô Bình cũng không kém, anh mở được huyết mạch của Lão Quân, cũng chính là lão tổ của Đạo gia, địa vị không hề kém Khổng Phu Tử chút nào. Bởi vậy, ông ta lập tức rút hết địch ý, trái lại còn muốn kết giao với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Được thôi”.
Tử Bất Ngữ cười nói: “Lý huynh, vừa nãy lúc ta tới có nhìn từ trên xuống, thấy thế phong thủy Thất Tinh Long Vương này quả là bất phàm. Cách bày bố thật sự khiến người khác khâm phục. Thằng nhóc này cũng vì muốn lấy lòng tôi nên mới muốn có được thế phong thủy này. Đã đắc tội rồi, mong được lượng thứ”.
Ngô Bình: “Cũng chỉ là một thế phong thủy mà thôi. Nơi đây là vùng đất nhiều long khí, tôi chỉ tiện thể
Tử Bất Ngữ: “Tôi thấy Lý huynh uy nghi bất phàm, thần quang nội liễm, lẽ nào đã đạt đến cảnh giới Cực của Nhân Tiên?”
Ngô Bình thoáng sửng sốt, thầm nghĩ: Tử Bất Ngữ này đúng là có mắt nhìn. Bởi vậy anh cũng không giấu giếm: “Vận may của tôi cũng tàm tạm, vừa mới lên đến cảnh giới Cực”.
Tử Bất Ngữ cảm khái: “Vậy là quá giỏi. Khó trách chỉ một đấm đã đánh chết tùy tùng của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn cái hố to đầy máu kia, nói: “Tôi nhất thời không kìm nén được lửa giận, mới lỡ tay đánh chết, mong Tử tiên sinh không trách”.
Tử Bất Ngữ cười đáp: “Do tùy tùng của tôi đánh bị thương người khác trước, chết cũng chưa hết tội”.
Thấy Tử Bất Ngữ là người phân rõ phải trái, Ngô Bình liền nói: “Tử tiên sinh từ xa tới là khách, chi bằng về nhà tôi ngồi chơi, tôi sẽ tiếp đoán tận tình”.
Tử Bất Ngữ xua tay: “Đến vội quá nên cũng không đem theo lễ vật, thôi thì đợi hôm khác tôi sẽ tới bái phỏng sau”.
Ông ta chỉ vào thiếu niên vẫn đang quỳ trên đất: “Mong huynh hãy tha cho thằng nhóc dốt nát nhà tôi. Về nhà chắc chắn tôi sẽ phạt nặng nó”.
Ngô Bình đoán chắc hẳn Tử Bất Ngữ là thủ lĩnh đạo Nho, bởi vậy anh cũng không tiện đắc tội, bèn cười nói: “Trẻ con ấy mà, khó tránh khỏi phạm sai, chuyện này coi như kết thúc tại đây”.
Anh liếc thiếu niên, hỏi: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên đáp: “Vãn bối là Tử Nhan”.
Ngô Bình: “Tử Nhan, chúng ta không đánh thì không quen. Cậu đã tự nhận mình là vãn bối, vậy thì ta cũng không thể để cậu về tay không được”.