Chương 2410
Ngô Bình nhíu mày: “Sao? Ở Hải Thành không quen à?”
Hoàng Tử Cường: “Không phải không quen, mà là mọi việc ở đó ổn hết rồi. Tiêu Thiên Kỳ bị xử lý xong thì Thanh Môn cũng không làm gì được chúng ta nữa, cả Hải Thành giờ đã do một mình Hoàng Thiên Bá quản lý. Lần trước, cậu chủ bảo bọn tôi chuyển sang mảng bảo hiểm thì chúng tôi cũng làm xong rồi, tháng trước doanh số đã lên đén 50 tỷ, tiền đồ tươi sáng”.
Ngô Bình: “Thế chẳng tốt rồi còn gì?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, tôi là chiến tướng mà, cậu bảo tôi ở lại Hải Thành bình yên thì sao tôi chịu được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là ở đấy không cần thêm người hỗ trợ nữa, anh về cũng được, ở đây đang có có núi việc, một mình Cương Tử làm không xuể”.
Hoàng Tử Cường mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu chủ”.
Thật ra, Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của Hoàng Tử Cường. Anh ấy muốn gần Ngô Bình để được chỉ dẫn nhiều hơn, như vậy sẽ tiện cho việc đột phá.
Ngoài Ngô Mi ra, thì nhà Ngô Bình đã đông đủ. Ngô Bình bảo Lina chuẩn bị mở tiệc. Buổi chiều, chú hai và cô của anh cũng đến, thậm chí Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được Viêm Dương đưa từ Thiên Kinh về.
Lý Vân Đẩu rất vui, bây giờ nhà họ Lý như mặt trời ban trưa, tiền đồ rộng mở. Điều quan trọng nhất là ông ấy có một người cháu trai ưu tú như Huyền Bình.
Thím hai cũng đến, bà ta nghe chồng kể về tài năng của Ngô Bình xong thì cũng khách sáo với anh hơn, khi gặp Lý Niệm Tổ và Trương Lệ thì đã chịu chào họ là anh chị.
Người lớn
Lý Hân mới 11 tuổi, cô bé tròn mắt hỏi: “Anh ơi, mẹ em bảo anh siêu lắm, như thần tiên ấy, thế anh có phép ạ?”
Trong ấn tượng của cô bé vẫn chưa có khái niệm tu hành.
Ngô Bình cười nói: “Theo cách hiểu của em thì anh có đấy”.
Lý Hân oa lên rồi nói: “Anh biết bay luôn đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Lý Hân lập tức ôm tay anh rồi nói: “Anh cho em bay với, em cũng muốn bay”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, anh cho em bay lên trời luôn”.
Lý Thuỵ cười nói: “Em nữa”.
Ngô Bình: “Em nặng lắm, anh không bế được”.
Lý Thuỵ xị mặt ra nói: “Anh thiên vị, em cũng là em của anh mà anh chỉ coi trọng em gái thôi”.
Ngô Bình nói: “Em sắp 90 cân rồi, khi nào giảm cân thành công thì anh sẽ cho em bay cùng”.
Thì ra Lý Thuỵ mới 15 tuổi, nhưng đã cao trên mét bảy và nặng gần 90 cân, hơn nữa lại không thích học hành, chỉ nghịch ngợm là giỏi.
Lý Thuỵ khóc lóc ôm chân Ngô Bình không buông.
Ngô Bình đành chịu nên bê cả Lý Thuỵ và Lý Hân bay lên cao.
Lý Hân hét lên: “Oa, tôi biết bay rồi”.
Lý thuỵ thì rất căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Xì, có gì mà hét ầm lên thế, chuyện bay lượn với anh mình chỉ bé như con muỗi. Anh cho bọn em ra ngoài vũ trụ luôn đi”.