Chương 2411
Ngô Bình chỉ muốn ném Lý Thuỵ xuống dưới, anh lừ mắt nói: “Ngoài vũ trụ nhiệt độ âm, không có không khí, em nghĩ mình trụ được mấy giây?”
Lý Thuỵ hắng giọng nói: “Thế thì thôi vậy”.
Sau khi bay cao 3000 mét, Ngô Bình đưa hai đứa nhóc bay quanh Vân Đỉnh một vòng. Lý Thuỵ chợt chỉ về một phía rồi nói: “Cái gì kia hả anh?”
Thì ra nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy rõ bảy rặng núi đang phát sáng, chúng nối liền sông, vị trí nhà của Ngô Bình chính là thế Thất Tinh Long Vương.
Ngô Bình: “Đó là thế phong thuỷ, có gì đâu mà lạ”.
Sau đó Lý Hân hét lên: “Rồng, anh ơi, em nhìn thấy rồng”.
Có một con thuồng luồng dài ngoằng ngoi lên mặt nước, thì ra là Lý Dư thấy Ngô Bình bay qua nên ngoi lên chào anh.
Ngô Bình cười nói: “Rồng nhà mình nuôi đấy, bao giờ anh sẽ dẫn mấy đứa đi gặp nó”.
“Ui, nhà mình nuôi cả rồng ạ?”, Lý Thuỵ ngẩn người ra, không dám tin đây là sự thật.
Lý Hân gật đầu lia lịa: “Vâng, em cũng muốn xem rồng”.
Sau khi về lại hoa viên, Ngô Bình cho các em ngồi lên một con thuyền rồi chèo ra Đông Hồ. Ngay sau đó, Lý Dư đã xuất hiện với cái đầu rồng to tướng.
Hai đứa nhóc hét lên hưng phấn, sau đó sờ râu rồng và vỗ mũi nó. Lý Dư nằm im, biết đây là các em của Ngô Bình nên không dám cử động mạnh, sợ làm đám nhóc hoảng sợ.
Lý Thuỵ và Lý Hân chơi một lúc thì Ngô Bình đưa hai đứa lên bờ, nhưng mấy đứa khác cũng không chịu kém cạnh, liên tục đòi bay rồi đòi chơi với Lý Dư tiếp.
Ngô Bình bó tay, đành đưa nốt chúng bay lên cao rồi lại đi xem
Lý Hoằng Đào kém miếng khó chịu, đòi Ngô Bình cho bay bằng được, không thì là không công bằng. Kết quả cậu ta bị Ngô Bình đáp ngã xuống hồ, làm mọi người được trận cười vỡ bụng.
Đám trẻ con chơi mệt thì mới chịu về phòng tiệc, Lý Thuỵ và Lý Hân vẫn còn hào hứng rồi kể lại chuyện cho bố mẹ nghe.
Lý Đông Hưng ngạc nhiên vì Ngô Bình còn nuôi cả rồng…
Thím hai thì có vẻ nể ra mặt, bà ta không phải người hiền lành nhưng rất thông minh. Trước đó, bà ta chỉ khách sáo ngoài mặt với Ngô Bình, chứ trong lòng thì không ưa anh chút nào, dẫu sao người bên ngoại nhà bà ta cũng bị anh đánh chết.
Nghe các cháu mình kể chuyện, bà ta thầm thấy chấn động, vì Ngô Bình quá tài năng, bản lĩnh của anh vượt ngoài tưởng tượng của bà ta. Người như anh thì bà ta không bao giờ dám động tới, chỉ có thể lấy lòng thôi.
Lý Gia Ninh nghe xong thì không bất ngờ lắm, vì bà ấy đã nghe bố mình kể về Ngô Bình nhiều rồi.
Bà ấy cười nói: “Bố, Huyền Bình càng ngày càng giỏi, nhà mình nhất định sẽ hưng thịnh”.
Lý Vân Đẩu đắc ý nói: “Đương nhiên, có Huyền Bình thì nhà mình vô địch”.
Bây giờ, Lý Vân Đẩu là hội trưởng của tổng thương hội Đông Nam Á, ngoài ra còn đứng đầu thương hội Vân Đông, tài sản như núi, dù đã cao tuổi nhưng sức khoẻ vẫn dồi dào.
Một lát sau, Ngô Bình quay lại, Lý Niệm Tổ nói với anh: “Tiểu Bình, tháng sau là ông nội thượng thọ, chúng ta phải chuẩn bị trước”.
Ngô Bình cười nói: “Thế ạ? Đến lúc đó, chúng ta phải làm thật to ông nhé!”