Chương 2521
Nhưng mạnh nhất vẫn là một con linh sinh ở giữa rừng trúc, đây là con hổ trắng tuổi không lớn, toàn thân có hoa văn tròn vàng sẫm mờ nhạt, nó dài mười mấy mét, trông dáng vẻ vẫn chưa thành niên.
Dù vậy, bốn sinh linh hung dữ khác trừ hổ con vẫn không dám lại gần mà chỉ quanh quẩn phía ngoài khu rừng trúc.
Con hổ nhỏ kia cứ nhìn chằm chằm vào một cây trúc khổng lồ dựng thẳng đứng lên trời, đường kính rộng hơn ba trăm mét, cao tầm mấy chục ngàn mét. Nó không những là cái cây cao nhất trong rừng trúc tím, còn là Tre Vua!
Bề mặt của cây trúc phủ đầy những phù văn ma thuật, lấp lóe ánh sáng.
Ngô Bình tìm một góc độ, phát hiện nơi hổ con nhìn chằm chằm là một nhánh trúc đang nở hoa vàng nhạt. Trúc chỉ nở hoa một lần một năm, khi đơm hoa kết trái thì được gọi là gạo trúc.
Truyền thuyết kể rằng gạo trúc là thức ăn của phượng hoàng nhưng thực tế thì nó còn được dùng làm thuốc.
Hổ con đang chờ gạo trúc sao?
Hổ con có vẻ đã đợi ở đây từ lâu, nó có chút sốt ruột, chạy vòng quanh cây trúc lớn, quay vài vòng thì phát ra một tiếng gầm nhẹ phát ra cơn gió làm rung chuyển cả rừng trúc. Bốn sinh linh xung quanh đều giật mình không dám động đậy hay thở mạnh.
Lại xoay vài vòng, hổ con bồn chồn không yên, dưới chân đột nhiên hiện lên một tia sáng máu vàng rồi thân thể không ngừng bay lên
Ngô Bình liếc nhìn cây trúc khổng lồ, sau đó nhìn con hổ trắng nhỏ, quyết định bí mật đi theo nó, anh muốn xem hổ con sẽ làm gì tiếp theo.
Sau khi hổ con bay xa hàng ngàn dặm, nó đáp xuống một ngọn núi phủ kín đất đá.
Ngô Bình không dám
Một động thiên khổng lồ, cao gần nghìn mét gần vách đá trong thung lũng giữa ngọn núi, dần dần hiện ra.
Lúc này, tiếng gầm thê lương của đàn hổ con từ trong hang vọng ra, hòa cùng tiếng hổ gầm yếu ớt rên rỉ của một con hổ khác.
Sau khi Ngô Bình mở ra con mắt nhìn thấu vạn vật, ngay lập tức thấy một con hổ khổng lồ với thân dài hàng trăm mét đang nằm trên mặt đất, bộ lông của nó đã phai màu nhiều, đôi mắt đục ngầu và cơ thể yếu ớt.
Anh vừa nhìn là biết con hổ lớn này đã trúng loại độc kỳ lạ nào đó, mà gạo trúc có thể giải độc.
Nhưng phải chờ một thời gian nữa thì hoa trúc mới chín, hổ con không đợi được nên về trước xem mẹ nó thế nào.
Hiển nhiên, con hổ lớn này không còn sống được lâu, nhiều nhất là hai ba ngày nữa sẽ chết.
Trong lòng Ngô Bình nặng trĩu, âm thầm thương tiếc cho sinh vật dù rất mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nắm giữ được tính mạng của bản thân kia!
Hổ con rên rỉ một tiếng, sau đó đột nhiên lao ra khỏi hang, bay về phía rừng trúc tím, xem ra nó vẫn ôm hy vọng vào gạo trúc.
Khi hổ con biến mất, Ngô Bình tự nhủ: “Mình có thể loại bỏ chất độc trong người cho con hổ này, nhưng, đấy có phải là ý kiến hay không?”
Hổ là loài hung dữ, lỡ đâu cứu vật mà vật trả oán, lúc ấy biết kêu ai?