Chương 2609
Lý Dư nói: “Chủ nhân, chúng tôi được tiền bối Long Thanh Khâm chỉ dẫn nên đã biết cách biến hình rồi ạ, giờ có thể biến thành hình người rồi”.
Biến hình là một việc rất khó, có nhiều mãnh thú có thực lực rất mạnh nhưng vẫn không thể biến thành hình người được. Lý Dư và Bạch Giao trước đó cũng vậy, nhưng nhờ được Long Thanh Khâm chỉ dạy nên chúng đã làm được rồi.
Ngô Bình vui mừng nói: “Biến thành người một cái là trông thuận mắt hơn đấy”.
Anh nói với Bạch Giao: “Để tôi đặt tên cho cô nhé, sau này cô hãy dùng tên Lý Tố”.
Lý Tố vui vẻ hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu chủ”.
Lúc này, trong nhà lại bốc lên khí tức mãnh liệt, Ngô Bình nhìn thì thấy đá trừ tà Đông Nhạc có gì đó là lạ. Cái thai đá nhận được địa khí dồi dào, nhất là sau khi nơi này được sửa thành thế Phương Thiên Long nên nó càng lớn mạnh hơn.
Bên dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, một luồng linh khí chui ra. Linh khí bay vút lên cao, giao hoà với trăng sao, cùng với đó là một tiếng động lớn.
Ngay sau đó, nó đã ngưng tụ thành một thiếu niên, trên người không mặc quần áo, cứ thế đứng ngẩn ngơ trên không trung.
Ngô Bình bay đến gần rồi cười nói: “Không ngờ mày lại ra đời nhanh thế”.
Cậu thiếu niên nhìn Ngô Bình rồi chào hỏi: “Cậu chủ”.
Ngô Bình lấy quần áo cho cậu ấy mặc rồi nói: “Đừng đứng ngây ra nữa, xuống dưới rồi nói chuyện”.
Quay lại nhà, cậu thiếu niên nhìn gì cũng thấy lạ. Cậu ấy đã sống ở đây một thời gian nên quen hết mọi người rồi, vì thế liên tục chào với từng người.
Người linh chi cưỡi ngựa linh chi chạy tới sau đó quan sát cậu thiếu niên. Người linh
Đột nhiên người linh chi run lên rồi đánh ngựa linh chi thật mạnh làm con ngựa hí dài rồi chạy mất.
Ngay sau đó, Hỉ Bảo chạy đến, cậu bé nhìn trái ngó phải thì thấy cậu thiếu niên đó rồi cười nói: “Anh là con nhà ai?”
Cậu thiếu niên cũng biết Hỉ Bảo là trung tâm rắc rối nên nói nói: “Cậu chủ”.
Hỉ Bảo đi vòng quanh cậu ấy rồi nói: “Anh đi chơi với em đi”.
Cậu thiếu niên định từ chối, nhưng đã bị Hỉ Bảo kéo đi. Cậu thiếu niên là thai đá do trời sinh đất dưỡng nên có thể chất rất mạnh, sức lực vô biên, Hỉ Bảo kéo mãi mà cậu ấy vẫn đứng yên.
Hỉ Bảo tức giận ra sức lôi kéo mà vẫn không có tác dụng.
Hỉ Bảo hậm hức nói: “Sao anh còn khoẻ hơn em thế hả?”
Ngô Bình nói với cậu thiếu niên: “Sau này cậu với Vũ Phi cùng chăm sóc Hỉ Bảo cho tôi. Nếu nó không nghe lời thì cứ đánh”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng ạ”.
Hỉ Bảo nổi cáu: “Bố, sao bố lại bảo anh ấy đánh con? Con lúc nào cũng ngoan mà”.
Ngô Bình lừ mắt với cậu bé: “Thế mà con cũng nói được à?”
Hỉ Bảo chu môi rồi chạy biến mất, cậu thiếu niên lập tức đuổi theo.
Cậu ấy vừa đuổi vừa hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, tôi chưa có tên”.
Ngô Bình: “Lấy tên là Lý Thiên Thạch đi”.
Lý Thiên Thạch? Cậu thiếu niên mỉm cười, vì thấy cái tên này khá hay.