Chương 2610
Sau đó, Ngô Bình nói với Lý Dư và Lý Tố: “Trong cơ thể của hai người đã có long khí rồi, long khí cũng tương tự pháp lực, đều có thể luyện bảo vật”.
Anh lấy hai quả hồ lô một vàng một bạc ra rồi đưa cho Lý Dư và Lý Tố.
“Rảnh thì dùng long khí luyện cái này để làm pháp khí bản mệnh. Bây giờ, tôi sẽ truyền cho hai người cách tế luyện”.
Sau đó anh truyền cho hai người công pháp. Tế luyện bảo vật rất có ích với việc tu luyện của họ, người nuôi bảo vật, bão vật nuôi người.
Buổi chiều, Ngô Bình đến nơi mình chọn làm biệt viện cho Thục Sơn. Hiện giời, nơi đây chỉ là đồng ruộng, muốn xây dựng xong môn phái ít cũng phải mất hai, ba năm.
Nhưng đây là kế hoạch nghìn năm nên không thể vội được. Điều cần làm trước mắt là lên thiết kế và lựa chọn bên thi công đủ trình độ để thực hiện.
Anh đang suy nghĩ cách làm thì có một luồng thần niệm bủa vây, hình như là Đường Thiên Tuyệt.
Quả nhiên ngay sau đó, Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân đã xuất hiện.
“Ông, Băng Vân”, Ngô Bình vui mừng nói: “Sao hai người lại đến đây?”
Đường Băng Vân: “Em với ông đến nhà tìm anh thì Hoàng Tử Cường bảo anh ở đây”.
Ngô Bình: “Băng Vân, em về khi nào thế?”
Trước đó, Đường Băng Vân luôn ở bên nước Đông Tinh tại châu Phi.
Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông có việc cần nhờ anh”.
Ngô Bình nói: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện”.
Đường Thiên Tuyệt: “Ở đây luôn cũng được. Ngô Bình, giờ địa vị của cháu rất cao rồi, cho nên chắc chỉ có cháu mới giúp được ông”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Đường Thiên Tuyệt: “Canh Tổ và Đông Tổ cãi nhau nên đều mặc kệ Đường Môn rồi. Giờ môn phái đang rất loạn, ông
“Cháu cũng biết rồi, nội bộ Đường Môn rất phức tạp, ông có thể áp chế họ còn tốt, nhưng nếu có người có tu vi cao hơn ông thì sẽ phá vỡ trật tự ngay”.
Ngô Bình: “Đường Môn xuất hiện người có tu vi cao hơn ông rồi ư?”
Đường Băng Vân nói: “Đúng thế, người mới trỗi dậy này tên là Đường Nguyên Tôn. Trước khi Đông Tổ đi, ông ta đã bày binh bố trận sẵn rồi. Đông Tổ cho ông ta một ít tài nguyên tu hành nen giờ ông ta đã là Địa Tiên Thuần Dương. Sau khi tu vi tăng lên, Đường Thiên Tôn bắt đầu lôi bè kết phái, dần dà còn bỏ ngoài tai lời của ông. Dạo này, ông ta còn công khai chất vấn quyết định của ông nữa”.
Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Chuyện này thật ra cũng dễ thôi, anh có vài thuộc hạ, anh sẽ cho một Chân Quân đến trấn giữ Đường Môn. Tên kia sẽ không dám ngông nghênh nữa đâu”.
Đường Thiên Tuyệt ngạc nhiên nói: “Cháu cử một Chân Quân đến ư?”
Với ông ấy mà nói thì Chân Quân là một sự tồn tại bất khả chiến bại, vậy mà Ngô Bình có thể cử một người đến Đường Môn ư?
Ngô Bình: “Dạ, là một Chân Quân cảnh giới Nguyên Anh, tu vi còn cao hơn Canh Tổ và Đông Tổ”.
Đường Thiên Tuyệt vội nói: “Thế thì tốt quá rồi! Có Chân Quân hỗ trợ thì ông có thể yên tâm quản lý Đường Môn rồi”.
Sau đó, ông ấy nhìn quanh rồi nói: “Ngô Bình, cháu định làm gì ở đây?”
Ngô Bình: “Cháu xây biệt viện của Thục Sơn ạ. Ông ơi, cháu đang không biết lên kế hoạch với thiết kế thế nào, ông có biết ai trong ngành này không?”