Chương 2614
Ngô Bình hứng thú nói: “Quốc gia đang muốn ủng hộ võ lâm chí tôn mới sao?”
Viên Hối gật đầu: “Đệ tử đoán vậy, bên trên muốn tạo thành ý chí quốc gia qua vị võ lâm chí tôn này”.
Ngô Bình: “Chùa ta có nền tảng tốt, có nhắm chắc được vị trí này về mình không?”
Tông Huy: “Nếu sư tổ tham gia thì chắc chúng ta có phần thắng đấy ạ”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi không có hứng làm võ lâm chí tôn”.
Viên Hối: “Sư thúc, người đến rất đúng lúc, sư tổ Quảng Tuệ hôm qua vừa nhắc phải mời người xong”.
Ngô Bình: “Ừm, để tôi đi gặp sư phụ”.
Khi gặp Quảng Tuệ, Ngô Bình thấy ông ấy đang ngồi cho một con báo ăn ở thềm cửa. Con báo này trông to hơn con chó, nó đang ngoan ngoãn để Quảng Tuệ đút cho ăn.
Thấy Ngô Bình đến, Quảng Tuệ cười nói: “Thần y Ngô, tôi đang định đi tìm cậu đây”.
Ngô Bình: “Ông tìm tôi có việc gì thế?”
Quảng Tuệ bỏ đồ xuống đất rồi nói: “Cậu vào đây với tôi”.
Hai người đi vào phòng, Quảng Tuệ lấy trà ra pha mời Ngô Bình rồi nói: “Trà của chùa chỉ là loại bình thường, cậu uống tạm nhé”.
Ngô Bình bế cốc trà lên nhưng không uống, anh biết Quảng Tuệ có việc muốn nói.
Quả nhiên, sau đó ông ấy nói: “Cậu đã nghe nói về đại hội võ lâm lần này chưa?”
Ngô Bình: “Rồi, để chọn ra võ lâm chí tôn”.
Quảng Tuệ gật đầu: “Mang tiếng là chí tôn, nhưng thật ra quốc gia đang muốn chọn người đại diện. Võ lâm chí tôn mới này không cần có thực lực mạnh, nhưng nhất định phải bảo vệ được lợi ích
Ngô Bình: “Vẫn là đại sư có cái nhìn thấu đáo, chí tôn chí tiếc cái gì, cũng chỉ là làm việc cho người khác thôi”.
Quảng Tuệ: “Tôi nghe nói võ lâm chí tôn đã được chọn rồi, ai dám tranh với người đó thì sẽ bị người mạnh hơn khiêu chiến và chết trên võ đài ngay”.
Ngô Bình: “Người đó có lai lịch thế nào?”
Quảng Tuệ: “Tôi chưa rõ”.
Ngô Bình: “Chùa ta định thế nào?”
Quảng Tuệ: “Chuyện này ảnh hưởng không lớn đến chùa, nhưng lại rất quan trọng với cậu”.
Ngô Bình: “Liên quan đến tôi ư?”
Quảng Tuệ: “Một người bạn của tôi nó cho tôi biết nếu chọn ra được võ lâm chí tôn thì họ sẽ thành lập một tổ chức mới tên là Tiên Sư Phủ. Sau khi tổ chức này thành lập, các tổ chức khác phải gia nhập hoặc tan rã”.
Ngô Bình cau mày: “Nói vậy là Thiên Long mà tôi quản lý cũng phải giải tán hoặc gia nhập tổ chức ấy ư?”
Quảng Tuệ: “Tôi chưa hỏi kỹ, nhưng chắc là vậy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Muốn giải tán Thiên Long thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.
Quảng Tuệ: “Vì thế dù cậu không có hứng làm võ lâm chí tôn thì lần này vẫn phải tham gia. Chỉ có thế thì mới ra điều kiện được với người kia”.
Ngô Bình: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Quảng Tuệ: “Dẫu sao cậu cũng có ơn với chùa Đại Thiền, trên danh nghĩa còn là đệ tử của tôi nữa”.