Chương 2619
Mới đầu Ngô Bình còn nghĩ là người trong giang hồ đến tham gia đại hội võ lâm. Nhưng ngay sau đó anh đã cảm thấy không ổn, vì hai người đó vừa tiến vào chùa Đại Thiên, trong chùa liền vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Nhoáng một cái, Liễu Duyên đã đến bên cạnh anh, nhíu mày nói: “Là tà tu!”
Ngô Bình hỏi: “Anh có thu hoạch gì không?”
Liễu Duyên đáp: “Công pháp của Cực Lạc Phật Thổ rất phù hợp với anh. Trong vòng từ ba đến năm năm, anh sẽ có thể đột phá lên”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy là tốt rồi”.
Liễu Duyên hỏi: “Ban nãy có phải cậu đã nhìn thấy gì không?”
Ngô Bình đáp: “Em nhìn thấy hai bóng người, một đen một trắng, bay từ hướng ánh trăng và tiến vào chùa Đại Thiền. Bọn họ vừa vào chùa, em đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết”.
Liễu Duyên khẽ thở dài: “Rốt cuộc họ vẫn đến!”
Ngô Bình thấy rất lạ: “Anh biết hai người này sao?”
Liễu Duyên đáp: “Hai người này cùng thời với anh, là một cặp vợ chồng. Hai vợ chồng này đã tu luyện một công pháp chí âm chí tà, tên Cửu Âm Tà Thần Quyết. Để tu luyện nó, họ phải giết hại rất nhiều sinh linh. Sau khi anh biết chuyện này, trong cơn tức giận đã tìm đến cửa và đánh hai người họ bị thương nặng. Nào ngờ bọn họ lại trốn thoát được, còn ẩn mình suốt nhiều năm qua. Ban nãy lúc đang tu luyện trong động, anh bỗng cảm nhận được tà khí đặc trưng của họ. E là hai người này đã tu luyện Cửu Âm Tà Thần Quyết đến mức cao nhất, hoá thành tà thần!”
Ngô Bình hỏi: “Tà thần ư?”
Liễu Duyên gật đầu: “Lúc này bọn họ xông vào
Ngô Bình hỏi: “Anh có đấu lại họ không?”
Liễu Duyên thở dài: “Một chọi một thì không thành vấn đề. Hai đấu một thì e là anh sẽ bị đánh rất thảm”.
Ngô Bình bảo: “Thế thì hai đấu hai”.
Liễu Duyên hỏi lại: “Hai đấu hai?”
Ngô Bình lấy một lá bùa ra rồi bóp vụn ngay lập tức.
Vài phút sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Ông ấy nhìn sang trái phải rồi hô lên: “Nhóc con, sao lại ở nơi quỷ quái này?”
Người đó là Quảng Tế. Khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Duyên, ông ấy kinh ngạc hô lên: “Anh là Liễu Duyên?”
Liễu Duyên đáp: “Đúng vậy. Cậu là Quảng Tế?”
Quảng Tế nói: “Không ngờ anh lại có thể hồi phục”.
Liễu Duyên nói: “Quảng Tế, hai tà thần đó xông vào chùa Đại Thiền, tôi muốn cậu hỗ trợ tôi hạ gục họ”.
Quảng Tế lập tức lắc đầu: “Không làm”.
Liễu Duyên cười khẩy: “Không làm? Nếu hôm nay cậu không giúp, tôi sẽ bám theo cậu mãi. Cậu ngủ, tôi cũng ngủ, cậu ăn, tôi cũng ăn, cậu tìm phụ nữ, tôi cũng trông chừng, cậu đại tiện, tôi cũng nhìn”.
Sắc mặt Quảng Tế rất khó coi: “Liễu Duyên, tốt xấu gì anh cũng là tiền bối của tôi, sao làm việc lại không biết xấu hổ như vậy?”
Liễu Duyên đáp: “Luận về không biết xấu hổ, Liễu Duyên này đứng thứ hai thì không ai của chùa Đại Thiền dám đứng thứ nhất”.