Chương 2620
Quảng Tế bất đắc dĩ, bèn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Bị thằng nhóc này hại rồi”.
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Dù sao đại sư cũng là cao tăng của chùa Đại Thiên, hàng ma bảo vệ đạo là chuyện nên làm”.
Quảng Tế lười biếng nói: “Hai tà thần mà anh nói là Dạ Lăng Phong và Tiêu Thiên Vũ?”
Liễu Duyên bảo: “Hậu bối như cậu mà cũng biết sao?”
Quảng Tế nhấp một ngụm rượu: “Hai người này có tu vi thâm sâu, không dễ đối phó. Nếu tôi có cách thì đã diệt trừ họ từ lâu rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn diệt họ cũng không khó, chúng ta có thể bài bố sát trận, dụ hai người họ vào trận. Chỉ cần họ vào trận, chúng ta sẽ có cách gi ết chết họ”.
Liễu Duyên hỏi: “Cậu còn biết bố trận sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Em biết một chút, dùng nó để đối phó hai tà thần này thì không khó”.
Liễu Duyên gật đầu: “Thế thì dễ xử lý rồi”.
Ngô Bình bay lên cao, chẳng bao lâu sau đã tìm được một nơi xung quanh có núi non nối liền nhau, có thể dùng để bố đại trận Thái Ất Tru Tiên. Sát trận này là thứ mà anh đã học được sau khi luyện hoá thần phù Thái Ất. Loại đại trận này chỉ có thể khởi động một lần, nhưng uy lực mạnh cực kỳ, có thể dễ dàng gi ết chết Hư Tiên. Dùng nó để đối phó hai tà thần này chắc chắn không gặp vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên, anh có thể bố đại trận này vì đã luyện hoá thần phù Thái Ất, có thể điều động sức mạnh trong thần phù này để dễ dàng bố trận. Nếu không có thần phù Thái Ất, việc bố trận sẽ là một công trình khổng lồ, mất ít nhất vài tháng mới có thể hoàn thành, còn phải dùng nhiều vật liệu quý hiếm.
Anh đi chậm rãi trên không và mặt đất, mỗi một bước đi, trong không khí sẽ để lại một kiếm phù. Đi xong một trăm lẻ tám bước, một trăm lẻ tám kiếm phù đã được bài
Số kiếm phù này ẩn mình rất nhanh, chỉ khi anh khởi động đại trận, chúng mới xuất hiện trở lại, bùng nổ chỉ trong tích tắc và giế t chết mục tiêu!
Quảng Tế và Liễu Duyên ngơ ngác hỏi: “Thế là xong rồi à?”
Ngô Bình đáp: “Xong rồi. Đại trận này sẽ tự động hấp thụ năng lượng cuồn cuộn giữa đất trời, nhiều nhất là một giờ sau mới có thể sử dụng”.
Hai người họ nhìn nhau, đều thấy được sự ngỡ ngàng trong mắt đối phương. Nb có năng lực này, há chẳng phải có thể dễ dàng giế t chết một Thiên Tiên ư?
Bố trận xong, Ngô Bình hơi mệt, bèn tìm một nơi ngồi xuống rồi hỏi: “Anh từng đến pháp cảnh Như Lai chưa?”
Liễu Duyên gật đầu: “Đến rồi”.
Quảng Tế bảo: “Ngày nay không còn như xưa, chùa Đại Lôi Âm đóng cửa, pháp cảnh Như Lai đã ngăn cách với thế giới bên ngoài cả trăm năm rồi”.
Liễu Duyên cau mày: “Có chuyện này nữa ư?”
Quảng Tế đáp: “Tôi đoán là người trong pháp cảnh Như Lai cố ý đóng kín lối vào”.
Liễu Duyên suy đoán: “Lẽ nào có Phật tử ra đời nên mới đóng cửa pháp cảnh?”
Ngô Bình hỏi: “Phật tử gì vậy anh?”
Liễu Duyên đáp: “Pháp cảnh Như Lai có truyền thuyết rằng đến một ngày nào đó, sẽ có một vị Phật tử ra đời. Nếu không có gì bất ngờ, vị Phật tử này là thiên tài tu hành, sau này sẽ trở thành Phật. Bây giờ là thời Mạt pháp, có nhiều người không hy vọng Phật sẽ đến đây, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tiêu diệt Phật tử. Vì bảo vệ Phật tử nên họ phải đóng kín pháp cảnh”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh à, tại sao những người đó lại không mong Phật xuất hiện?”
Liễu Duyên trả lời: “Phật có thể độ hoá chúng sinh, bọn họ không hy vọng thế tục biến thành đất Phật”.