Chương 614
Đinh Mặc đắc ý nói: “Thấy sao? Kim Ngọc Chưởng của tôi mạnh không?”
Ngô Bình hừ một tiếng, sau đó chủ động tấn công.
Một lần, hai lần, ba lần.
Ban đầu, Ngô Bình hơi yếu thế nên bị đánh cho mấy phát, nhưng không lâu sau, anh đã có thể đánh ngang cơ với Đinh Mặc.
Sau hai mươi chiêu, Đinh Mặc cũng bắt đầu trúng đòn của Ngô Bình, anh bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Đánh đến chiêu thứ ba mươi, Đinh Mặc đã hét lên vì bị Ngô Bình đánh trúng lưng, nếu anh không nương tay thì lưng của hắn đã vỡ nát rồi.
Đinh Mặc thở dài nói: “Không đánh nữa, chẳng thú vị gì cả”.
Một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại yếu thế hơn tông sư cảnh giới Thần, đúng là mất mặt.
Ngô Bình cười nói: “Vất vả rồi”.
Sau khi giao đấu, họ có thể nhìn ra phẩm chất của nhau. Sau ba mươi chiêu tỉ thí, Ngô Bình tạm kết luận là Đinh Mặc là một người có thể chơi cùng được.
Đinh Mặc uể oải nói: “Tôi thừa nhận không đánh lại cậu được, nhưng cậu đừng đắc ý vội. Nếu lúc đầu tôi dùng hết sức thì cậu bại lâu rồi”.
Ngô Bình: “Ngại quá, tôi cũng có sát chiêu chưa tung ra, không thì anh nằm một chỗ rồi”.
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Ngô Bình có thu hoạch lớn, sau cuộc tỉ thí này, quyền ý của anh đã được củng cố hoàn toàn, tiếp tục bước gần tới tiểu thành hơn.
Lúc này, trời đã hửng sáng, Ngô Bình bảo người mang hoa quả và trà vào để mời Đinh Mặc.
Hình như Tiết Thái Hổ cũng đã nghe thấy động
Ngô Bình nói: “Là anh Đinh, bạn của tôi, cao thu cảnh giới Tiên Thiên”.
Tiết Thái Hổ thoáng ngạc nhiên rồi vội hành lễ: “Tham kiếm đại tông sư”.
Đinh Mặc lạnh lùng nói: “Anh đang sỉ nhục tôi đấy à?”
Tiết Thái Hổ giật thót tim rồi nói: “Tôi không có…”
Đinh Mặc nói: “Chỉ có ai sáng tạo ra tư duy võ thuật mới được gọi là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên, còn tôi đã làm được đâu mà anh gọi tôi như thế? Anh đang chế nhạo tôi chưa sáng tạo ra tư duy võ thuật đúng không?”
Tiết Thái Hổ như sắp khóc đến nơi, sao vị cao thủ cảnh giới Tiên Thiên này khái tính thế?
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Anh Đinh, người ta muốn lấy lòng anh thôi mà”.
Đinh Mặc hừ lạnh một tiếng: “Tôi không cần ai lấy lòng mình cả”.
Tiết Thái Hổ lau mồ hôi lạnh rồi vội nói: “Vâng vâng, là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa”.
Ngô Bình nói: “Thái Hổ, ông sửa soạn chút đi rồi lát đi nước Miến luôn. À, anh Đinh cũng là người trong ngành nên sẽ đi cùng mình luôn”.
Nghe thấy chuyến này có cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng, Tiết Thái Hổ mừng quýnh: “Thế thì tốt quá rồi, tôi đi chuẩn bị ngay đây”.