Chương 656
Ngô Bình: “Tôi lấy ông 10 tỷ, ngoài ra tôi còn thu thêm 4.5 tỷ tiền đền bù cho hoà thượng Suraiya, tổng cộng là 14.5 tỷ”.
14.5 tỷ? Dù Lạc Trần Duyên là người của một gia tộc lớn thì cũng không thể chấp nhận mức giá này được, ông ta trầm giọng nói: “Cậu Ngô, thế thì đắt quá”.
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông Lạc, ngày mai hoà thượng Suraiya sẽ đến lấy tranh, nếu hôm nay ông không mua thì không còn cơ hội nữa đâu”.
Lạc Trần Duyên ngạc nhiên rồi đứng dậy nói: “Để tôi đi gọi điện đã”.
Ông ta đứng dậy đi sang một phòng khác để gọi điện, năm phút sau, ông ta bần thần quay lại nói: “Cậu Ngô, chúng tôi mua”.
Ngô Bình cười nói: “Ông Lạc thật sáng suốt, chờ một lát để tôi đi lấy tranh”.
Ngô Bình đã cất bức tranh ấy trong kho cùng với phỉ thuý, anh đích thân đi lấy rồi mang ra đưa cho Lạc Trần Duyên.
Sau khi xác định bức tranh không có vấn đề gì, Lạc Trần Duyên đã vui vẻ chuyển tiền cho Đường Tử Di, sau đó mang tranh đi về.
Bọn họ vừa đi thì Đường Tử Di đã hô lên rồi ôm chầm lấy Ngô Bình: “Anh siêu thế!”
Nhà họ Đường đang lúc thiếu tiền, Ngô Bình loáng cái đã kiếm về 14.5 tỷ cho họ, đúng là đúng lúc đúng chỗ.
Ngô Bình cười nói: “Anh đã nói là bức tranh này rất đáng giá mà”.
Sau đó, anh đưa tờ
Đường Tử Di gật đầu: “Được, chờ em một lát”.
Đường Tử Di đi đổi tiền, Đường Minh Huy cười tươi vỗ vai Ngô Bình: “Ngô Bình, hôm nay may mà có cháu, chứ là chú thì đã bán với giá một tỷ rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Chú Đường quá khen”.
Đường Minh Huy nói: “Tiểu Ngô, hôm nay chú đã gọi cho mẹ cháu, hẹn ngày mai đến nhà chú chơi. Ha ha, mai cháu phải bớt chút thời gian để hai nhà ăn bữa cơm chung nhé”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Sao cơ ạ? Chú gọi cho mẹ cháu ư?”
Đường Minh Huy cười nói: “Ngạc nhiên quá phải không? Mẹ cháu bảo em gái cũng tới, còn ở lại nhà chú mấy ngày”.
Ngô Bình cạn lời: “Chú Đường, cháu đang có việc gấp nên phải đi rồi”.
Nói rồi, mặc kệ Đường Minh Huy gặng hỏi, Ngô Bình đã chạy mất dạng, vừa đi anh vừa gọi cho Trương Lệ.
“Mẹ, chú Đường gọi cho mẹ ạ?”, anh vội hỏi.
Trương Lệ: “Ừ, mới chiều nay xong, ông ấy mời nhà mình lên Vân Kinh chơi. Mẹ không từ chối được nên đồng ý rồi, mẹ với Tiểu Mi thu dọn hành lý xong rồi, mai sẽ đi sớm”.
Ngô Bình vội cản: “Mẹ đừng đến đây vội…”
Trương Lệ tò mò hỏi: “Sao thế?”
Ngô Bình ho khan nói: “Mẹ, dạo này con bận lắm, không có thời gian đi chơi với mọi người đâu. Vài hôm nữa con rảnh rồi tính nhé?”