Chương 657
Trương Lệ nói: “Tiểu Bình, con bận gì thì cứ làm, có Tử Di tiếp mẹ là được rồi”.
Sau đó, Ngô Mi đã cầm lấy điện thoại, cô bé nói: “Anh, mãi em mới được nghỉ, em muốn đến Vân Kinh chơi”.
Ngô Bình chán ngán nói: “Vân Kinh thì có gì hay đâu, hay em với mẹ lên tỉnh đi, anh sẽ bảo Thanh Nghiên đón hai người”.
Ngô Mi đã lâu không gặp Chu Thanh Nghiên, trong lòng cũng thấy nhơ nhớ nên vội nói: “Thế cũng được, đi tỉnh vậy”.
Ngô Bình: “Ừm, để anh gọi cho Thanh Nghiên bảo cô ấy đón em với mẹ”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình thở phào một hơi. Anh mới hơn hai mươi nên chưa muốn tính chuyện cưới xin, anh còn muốn ăn chơi thêm vài năm nữa.
Ngô Bình quay về nhà mình rồi tiếp tục tu luyện thầ thức, lần trước anh đã mở Nhãn thức, giờ sẽ tu luyện Ý thức.
Ý thức là phần khó tu luyện nhất trong thần thức, nhưng lại có uy lực mạnh nhất. Nếu luyện thành thì có thể thi triển được các bí pháp, ví dụ như thuật thôi miên, lợi dụng Ý thức để thôi miên người bình thường mà không cần dùng đến thuốc.
Lúc này, có một ông lão gầy gò xuất hiện ở sơn trang Thái Khang, ông lão đã già, gương mặt nhăn nheo, nhưng bước đi rất vững chắc, không giống người cao tuổi chút nào.
Ông lão mặc đồ màu đen, sau khi đi một vòng quanh núi thì sầm mặt rồi đi tới một công viên của sơn trang Thái Khang.
Có bốn người đang đứng ở đây, họ lễ phép đi tới rồi chắp tay hành lễ: “Sư phụ”.
Ông lão lạnh giọng nói: “Trận Quỷ mẹ con mà ta vất vả bao năm mới bày bố ở đây được đã bị người ta phá mất. Trận pháp này là một bước quan trọng trong kế hoạc của ta, thế mà lại bị phá mất. Mau đi điều tra xem là ai, để ta còn băm vằm nó ra”.
“Vâng!”, bốn người đó nhận lệnh.
Trong một phòng hát karaoke của một
Dù Lư Tuấn Phi đã mất một khoản tiền lớn vì Ngô Bình, nhưng nhà họ Lư vẫn còn mấy tỷ nên anh ta vẫn là cậu ấm, vì vậy nhóm Vương Kiêu Đằng vẫn đi theo để nịnh bợ.
Lư Tuấn Phi đang rất chán đời, gần đây anh ta nghe được một tin là Ngô Bình đã trở thành một cổ đông của Đường Thị. Điều này khiến anh ta vừa cay cú vừa ghen tức, anh ta luôn thấy nhờ có Đường Tử Di thì Ngô Bình mới có được thành tựu như hôm nay.
“Ngô Bình, nếu có cơ hội, nhất định tao sẽ giẫm đạp mày dưới chân! Cho mày không bao giờ ngóc đầu lên được nữa”, anh ta thầm nghĩ, sau đó nhéo hai cô gái trong lòng thật mạnh, làm họ hét lên.
Đột nhiên điện thoại anh ta đổ chuông, thấy bố mình gọi, Lư Tuấn Phi bực bội tắt máy. Sau chuyện lần trước, hai bố con họ vẫn hậm hực với nhau.
Lư Chấn Sơn luôn trách Lư Tuấn Phi không chịu bàn bạc với mình trước khi làm gì đó, còn Lư Tuấn Phi thì cho rằng bố mình không nhắc nhở kịp thời, nếu không thì nhà họ Lư đã phất lên lâu rồi.
Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông, Lư Tuấn Phi nổi điên rồi ấn nút nghe: “Có chuyện gì?”
Phía bên kia vang lên một giọng nói lạnh băng, khiến người nghe nổi da gà: “Bố mẹ mày đang ở trong tay bọn tao, không muốn họ chết thì về nhà ngay!”
Cái gì? Bố mẹ bị bắt cóc ư? Suy nghĩ đầu tiên của Lư Tuấn Phi là báo cảnh sát, nhưng bên kia lại nói: “Không được báo cảnh sát, không thì cả nhà mày sẽ chết”.
Lư Tuấn Phi cố gắng trấn tĩnh nói: “Các người đừng làm gì bố mẹ tôi, tôi sẽ về ngay”.