Chương 720
Ngô Bình bật cười: “Tôi cũng đang ở Vân Đỉnh đây, Cương Tử. Cậu đang ở đâu? Để tôi đến làm ‘cố vấn’ cho”.
Cương Tử thở dài: “Cậu chủ à, hôm nay tôi đã xem mắt đến người thứ tư rồi. Mấy người trước đó đều thất bại cả”.
Ngô Bình thấy rất lạ, bèn hỏi: “Cương Tử, mỗi tháng tôi đều trả cho cậu một trăm nghìn tiền lương, vậy mà cậu chẳng quen được cô bạn gái nào. Đầu cậu làm bằng đậu phụ đấy à?”
Cương Tử lại thở dài: “Tôi không biết ăn nói mà, cậu chủ. Con gái nhà người ta nói chuyện với tôi được vài câu đã chán rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào cô gái kia mới đến?”
Cương Tử đáp: “Chắc là một giờ nữa”.
“Được,cậu ngồi đấy đợi tôi. Tôi sẽ tặng cái này cho cậu”, anh nói xong thì cúp máy.
Hoàng Tử Cường tò mò hỏi: “Cậu chủ tính tặng gì cho Cương Tử vậy, tiền à?”
Ngô Bình đáp: “Tặng tiền cũng vô ích. Tôi tặng hình tượng cho Cương Tử”.
Hoàng Tử Cường ngây ra: “Hình tượng?”
“Anh thấy hình tượng đặc công có hợp không?”, anh hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu lia lịa: “Hợp!”
Thế là Ngô Bình gọi điện nhờ Chu Vũ làm giấy tờ cho mình. Quyền hạn trong tay anh rất lớn, giúp Cương Tử có một thân phận là chuyện cực kỳ dễ, thoắt cái đã xong.
Nửa giờ sau, Chu Vũ gửi một bộ giấy chứng nhận cho anh, Bộ Công an cũng có, Cục Bảo an Quốc gia cũng có, quân đội cũng có, phải mười mấy loại chứng chỉ.
Nhận được rồi, anh bèn cùng Hoàng Tử Cường đi tìm Cương Tử.
Nơi Cương Tử xem mắt chỉ cách đây ba dặm, đi bộ một lát là đến. Lúc này, cậu ta đang ngồi chờ cô gái kia trong một quán cà phê. Cậu trai ngốc này đến sớm một tiếng rưỡi, ngồi đợi đến tận bây giờ.
Tìm được cậu ta,
Cương Tử nhìn mớ giấy tờ mà đơ ra: “Cậu chủ đưa mấy cái này cho tôi làm gì?”
Ngô Bình ngồi xuống, giải thích: “Nghe đây. Bây giờ thân phận của cậu là một đặc công cao cấp, vô cùng bí ẩn. Số giấy chứng nhận này là cậu xin cấp để tiện hành động, toàn bộ đều dùng được. À phải rồi, lương năm của cậu ở mức hàng triệu, còn được thưởng lớn, chuyện này cậu phải nói rõ với cô gái ấy. Dù sao thì người thích đặc công cũng phải có cơm ăn áo mặc mà”.
Đoạn anh nhìn sang Hoàng Tử Cường, căn dặn: “Anh tìm vài tên côn đồ, chờ họ uống cà phê xong thì diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân”.
Rồi anh hướng dẫn Cương Tử nên diễn màn kịch này như thế nào. Cương Tử nghe mà hai mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa.
Dặn dò xong xuôi, Ngô Bình và Hoàng Tử Cường chuyển sang ngồi ở một bàn gần đó. Hoàng Tử Cường gọi điện thoại để sắp xếp cho “tiết mục” sắp tới.
Ngô Bình cười bảo: “Mong là cậu ngốc này không làm hỏng màn kịch”.
Anh khá để tâm đến chuyện của Cương Tử. Ở cạnh nhau đã lâu, người nhà anh đều do Hoàng Tử Cường và Cương Tử chăm sóc, họ chẳng khác gì người thân của anh cả.
Mười phút sau, một cô gái vừa xinh xắn vừa có vóc dáng đẹp đã xuất hiện. Nếu để Ngô Bình đánh giá thì anh sẽ chấm chín điểm.