Chương 721
“Cương Tử tốt số thật, cô này xinh ghê”, Hoàng Tử Cường thì thào.
Ngô Bình tiếp lời: “Không chỉ vậy, cô này còn đang học Thạc sĩ, năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn Cương Tử một tuổi”.
Hoàng Tử Cường đang định hỏi anh nhìn ra bằng cách nào thì Cương Tử đã mở đầu câu chuyện. Cậu ta đứng dậy với gương mặt lạnh tanh, hơi gật đầu với cô gái kia: “Mời ngồi”.
Thật ra ngoại hình của Cương Tử khá ưa nhìn, chỉ hơi ngơ thôi. Có điều, vẻ ngơ ngác ấy khi kết hợp với thân phận đặc công sẽ biến thành “ngầu” ngay.
Sau vài câu chào đơn giản, cô gái nọ cười nói: “Tôi tên là Tân Nguyệt, hiện là nghiên cứu sinh, năm sau tốt nghiệp”.
Cương Tử gật đầu: “Tôi là Phương Cương. Tạm thời tôi không thể tiết lộ công việc của tôi cho cô biết”.
Vô cùng tò mò trước câu nói này, Tân Nguyệt bèn hỏi: “Công việc cần bảo mật à? Nghiên cứu khoa học sao?”
Cương Tử lắc đầu: “Đơn vị của tôi là một bộ phận bảo mật, chủ yếu chấp hành các nhiệm vụ cơ mật”.
Tân Nguyệt hơi kinh ngạc: “Anh là đặc công?”
Cương Tử ho nhẹ, nhìn quanh quất rồi thì thầm: “Mong cô giữ bí mật giúp tôi”.
Cô gái vội gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai”.
Sau đó, cuộc trò chuyện của cả hai đều do Cương Tử dẫn dắt, chủ yếu nói về các kiểu nhiệm vụ phải thực hiện, sự nguy hiểm trong công việc, đãi ngộ lương bổng, vân vân.
Tân Nguyệt vừa nghe Cương Tử nói rằng mức lương lên đến hàng triệu, còn có tiền thưởng thì cảm thấy ưng ý đối phương ngay. Suy cho cùng, hầu hết phụ nữ đều muốn có một cuộc sống sung túc và an toàn mà.
Đang trò
Cương Tử đáp: “Bây giờ khá ổn định, chủ yếu là lái xe cho chủ của tôi”.
Tân Nguyệt hào hứng hỏi: “Chủ của anh?”
Cương Tử nhỏ giọng kể: “Bình thường tôi gọi là cậu chủ, nhưng thực chất đó là một nhân vật cực kỳ tầm cỡ, nắm trong tay khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ và ba tổ chức bí mật. Ngoài mặt tôi là tài xế, nhưng thật ra là vệ sĩ riêng của anh ấy”.
Tân Nguyệt hỏi tiếp: “Nói vậy là công việc sau này của anh khá ổn định nhỉ?”
Cương Tử gật đầu: “Có thể nói thế. Chủ yếu là làm việc ở huyện Minh Vương, được nghỉ hai ngày cuối tuần”.
Tân Nguyệt gật gù: “Cũng tốt. Phương Cương này, bây giờ tôi vẫn đang đi học ở tỉnh lỵ. Tôi muốn phát triển ở đó”.
Phương Cương đáp: “Không sao. Hai nơi cách nhau không xa, đi cao tốc một giờ thôi mà, rất thuận tiện”.
Tân Nguyệt hơi đỏ mặt: “Nhưng giá nhà ở tỉnh lỵ đắt đỏ lắm. Nhà ở khu vực tốt phải hơn bốn mươi nghìn tệ”.
Phương Cương ngẩn ra. Cậu ta theo Ngô Bình chưa lâu, khoản tiền tiết kiệm trong tay chưa đến một triệu, nếu phải mua một căn hộ có giá hơn bốn mươi nghìn thì vẫn khá khó khăn.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu ta nhận được tin nhắn. Phương Cương đọc xong bèn hắng giọng nói: “Tôi có nhà ở tỉnh lỵ, ngay khu Thiên Thuỷ”.