Chương 748
Chu Nhược Tuyết siết chặt nắm tay: “Tôi muốn tìm bọn buôn ma tuý đã hại chết bố tôi!”
Ngô Bình chau mày: “Mười năm rồi mà bọn đấy vẫn chưa bị truy quét à?”
Chu Nhược Tuyết lắc đầu: “Vẫn chưa. Đó là một tập đoàn buôn ma tuý quy mô lớn xuyên biên giới, tên là Quần Phong, tổ chức cực kỳ nghiêm ngặt. Mười năm nay, chúng không những không biết điều mà còn càng ngày càng lộng hành. Tôi có hỏi một người bạn làm trong đội chống ma tuý. Quần Phong đang kiểm soát một phần ba thị trường ma tuý trong nước. Ngoài ra, chúng còn có liên hệ với các tổ chức buôn ma tuý ở Đông Nam Á, La Sát, Bán đảo, và Nam Mỹ”.
Ngô Bình khó hiểu: “Tập đoàn lớn như vậy mà vẫn không bị truy quét, lạ thật”.
Chu Nhược Tuyết nói: “Tôi nghi ngờ nội bộ chúng ta có nội gián của Quần Phong, mà còn đảm nhiệm chức vụ rất cao”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ hỏi giúp cô, nhưng chưa chắc thành công nhé”.
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Cảm ơn sếp”.
Ngô Bình nhìn cô ăn, hỏi chuyện: “Sau khi bố cô qua đời, cô sống với mẹ à?”
Chu Nhược Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Không, mẹ tôi tái giá, là cô tôi nuôi tôi khôn lớn”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô của cô rất tốt”.
Chu Nhược Tuyết “ừ” một tiếng: “Là đối xử với tôi rất tốt”.
Nghĩ đến cậu em họ, cô ấy bèn hỏi: “Sếp à, tôi có thể nhờ vả anh một chuyện nữa không ạ?”
Ngô Bình bật cười: “Cô có nhiều chuyện thật”.
Chu Nhược Tuyết cười hề hề: “Chuyện cuối cùng ạ. Tôi có cậu em họ, nhỏ hơn tôi hai tuổi, mới tốt nghiệp năm ngoái. Nó học luật, muốn làm luật sư. Nhưng thằng nhóc này yêu cầu cao mà năng lực thì thấp, liệu nó có thể thành công khi đến Hải Thành không?”
Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ tôi là Phật tổ Như Lai à, chuyện gì cũng giúp được?”
Chu Nhược Tuyết cười nói: “Vì tôi thấy sếp cừ mà, biết đâu anh có cách”.
Ngô Bình bảo: “Vậy để tôi hỏi giúp cô”
Chu Nhược Tuyết cả mừng: “Cảm ơn anh lần nữa ạ!”
“Ăn nhanh đi, ăn xong rồi đi đâu thì đi”, Ngô Bình bắt đầu giục.
“Vâng”.
Sau khi ăn xong, rốt cuộc Chu Nhược Tuyết cũng ra về. Ngô Bình bèn tu luyện phương pháp hít thở và đoàn thể thuật.
Chu Nhược
Đó là giọng của cô và dượng của Chu Nhược Tuyết.
“Mình à, lương tháng trước của Nhược Tuyết, nó đưa mình bao nhiêu vậy?”, đây là giọng của Phùng Kiến Dân – dượng Chu Nhược Tuyết.
Cô của Chu Nhược Tuyết đáp: “Con bé đưa năm nghìn, giữ lại hơn một nghìn”.
“Giữ lại hơn một nghìn? Con bé này đúng là tiêu hoang”, giọng của ông ta có vẻ không hài lòng.
Cô Chu Nhược Tuyết nói: “Con bé lớn rồi, phải chú trọng ăn mặc, giữ lại tiền để chi tiêu là chuyện bình thường”.
Sau đó là giọng của cậu em họ Phùng Chương: “Bố à, bố nói thế mà không biết ngại à? Năm cậu qua đời, chỉ riêng tiền thưởng và bồi thường đã hơn bốn trăm nghìn. Chẳng phải bố đã dùng khoản tiền ấy để mua căn nhà này rồi sao? Hơn nữa, mỗi tháng chị Tuyết đều có một nghìn năm trăm đồng tiền trợ cấp, hoàn toàn đủ để chị ấy đi học. Sau đó chị Tuyết tốt nghiệp, tháng nào cũng trích lương đưa cho bố mẹ. Thế mà bố vẫn không vừa lòng ư?”
Phùng Kiến Dân giận dữ nói: “Thằng con ngốc ạ, bây giờ con bé đó đã tốt nghiệp đại học, tiền trợ cấp hết lâu rồi. Không lấy thêm tiền của nó, chờ nó lấy chồng rồi, bố biết đòi ai hả?”
Phùng Chương hừ giọng: “Con thấy bố tham lam quá. Chị Tuyết mà biết sẽ buồn lắm đấy”.
Cô của Chu Nhược Tuyết lên tiếng: “Được rồi, hai bố con đừng cãi nhau nữa. Thật ra con bé Nhược Tuyết rất ngoan mà, tháng nào cũng đưa năm nghìn là nhiều lắm rồi”.
Phùng Kiến Dân nói: “Tôi chợt nhớ đến chuyện này. Hôm qua lãnh đạo của đơn vị tôi bảo rằng có người bà con là chủ nhà máy, giàu lắm, tài sản đến mấy chục triệu. Có điều con trai nhà đó bị bại não, cần người chăm sóc. Người ta đang muốn lấy vợ cho con trai để nối dõi tông đường”.