Chương 749
Cô của Chu Nhược Tuyết ngạc nhiên hỏi: “Mình muốn giới thiệu Nhược Tuyết cho họ?”
Ông ta đáp: “Đúng rồi. Mình nghĩ mà xem, nhà họ có đến mấy chục triệu, tiền sính lễ chắc chắn không dưới một triệu rồi, đúng không? Con trai chúng ta đang hẹn hò rồi, phải chuẩn bị sẵn một căn nhà cho nó chứ? Có một triệu ấy thì không cần lo chuyện mua nhà rồi”.
Phùng Chương giận dữ nói: “Con không đồng ý! Bố à, nếu bố dám làm thế, con… con sẽ bỏ nhà ra đi!”
Thế là hai bố con họ lại cãi cọ um sùm.
Đứng ngoài cửa, Chu Nhược Tuyết lặng lẽ khóc, cảm thấy đau lòng vô cùng. Cô ấy không ngốc. Vì sao cô lại nuôi mình, vì sao mẹ lại rời đi, cô ấy đều hiểu cả. Nhưng khi nghe được những suy nghĩ ích kỷ kia, cô ấy vẫn không thể chấp nhận.
Cô ấy nhẹ nhàng lùi đi vài bước rồi quay lưng đi xuống. Giờ đã là tháng Mười, gió đêm rất lạnh, lại có mưa phùn. Trong mưa gió lạnh lẽo, cô ấy càng thấy thương hại mình hơn. Chu Nhược Tuyết vừa đi vừa khóc nức nở.
Thế giới rộng lớn là thế, nhưng cô ấy lại không tìm được ai để tâm sự nỗi lòng. Rồi cô ấy ngồi thụp xuống trong chòi nghỉ chân của khu nhà ở, tự lau nước mắt.
Khóc được một lúc, cô ấy bỗng nhận được tin nhắn của Ngô Bình: “Nhược Tuyết, cô quên mũ ở nhà tôi này”.
Đọc xong tin nhắn, Chu Nhược Tuyết bèn hồi âm: “Sếp mang mũ đến đây giúp tôi nhé”.
Nào ngờ, Ngô Bình lại hỏi cô ấy đang ở đâu.
Chu Nhược Tuyết giật nảy mình, vội nhắn: “Tôi đùa thôi sếp, tôi lái xe đến
Cô ấy vừa về, lại phải lái xe đến số Ba Đông Hồ. Đến trước cửa, cô ấy thấy Ngô Bình đã đứng chờ sẵn. Giữa gió mưa lạnh lẽo, nụ cười của anh trông ấm áp lạ thường.
“Quên trước quên sau”, Ngô Bình vừa nói vừa đội mũ lên đầu cô ấy.
Chu Nhược Tuyết đột nhiên cúi gằm mặt, nói câu cảm ơn rồi quay lưng lên xe.
Ngô Bình rất tinh mắt. Nhận ra cô ấy đang khóc, anh hỏi ngay: “Gượm đã. Chu Nhược Tuyết, sao lại khóc rồi?”
Anh không hỏi thì không sao, vừa hỏi, Chu Nhược Tuyết đã không nhịn được, ôm mặt khóc nấc lên.
Ngô Bình giật mình: “Bị ai bắt nạt à?”
Chu Nhược Tuyết lắc đầu.
Ngô Bình nói: “Thế thì bị làm sao? Chưa ăn no, còn đói?”
Chu Nhược Tuyết bật cười. Cô ấy vừa cười vừa khóc, giậm chân đáp: “Ghét thật!”
Ngô Bình nghiêm mặt: “Nhược Tuyết, có chuyện gì cứ nói với tôi. Tôi không để cô uổng công gọi tôi là ‘sếp’ đâu. Ai bắt nạt cô, tôi sẽ ra mặt giúp cô mà”.
Chu Nhược Tuyết thuộc đội hình sự. Ngô Bình là Tổng đội trưởng, là sếp của sếp cô ấy. Chu Nhược Tuyết cũng được xem là lính của anh.
Cô ấy ngẩng đầu lên, gương mặt khi khóc vẫn rất xinh đẹp. Chu Nhược Tuyết nói bằng giọng đáng thương: “Sếp có thể cho tôi tá túc đêm nay không ạ?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ. Nhà tôi nhiều phòng lắm, cô chọn thoải mái”.
Thế là Ngô Bình bảo người làm dọn phòng, để cô ấy vào ở tối nay.