Chương 776
Ngô Bình rất ngạc nhiên, một cô bé 12 tuổi mà biết dùng dao đâm người ư?
Anh dựng ngón tay cái rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trần Hiểu Đồng tỏ vẻ bi thương: “Bọn em đã gom đủ tiền, nhưng bác Lâm vẫn không qua khỏi. Sau đó, A Hương gặp một tên nước ngoài, hắn lừa cô ấy là sẽ đưa cô ấy sang Mỹ sống. A Hương ngây thơ lắm, em đã bảo tên đó không ra gì rồi mà nhất quyết không tin”.
“Kết quả đúng như em nói, A Hương bị lừa vận chuyển ma tuý giúp tên đó nên bị bắt ở Mỹ. Trong tù có nhiều người xấu bắt nạt cô ấy, chưa đến ba tháng sau thì cô ấy tự sát”.
Kể đến đây, Trần Hiểu Đồng rớm nước mắt: “Đúng là yếu đuối, chết còn không sợ, mà lại sợ bị bắt nạt!”
Ngô Bình đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy rồi nói: “Tên người ngoài kia tàng trữ nhiều ma tuý nên sẽ bị xử án tử hình thôi, coi như em đã trút giận cho A Hương rồi”.
Trần Hiểu Đồng lau nước mắt nói: “Cho nên em mới cảm ơn anh”.
“Không cần đâu”, Ngô Bình cười rồi lấy điện thoại ra: “Em đã dạy anh năm tiếng, anh chuyển cho em năm nghìn nhé”.
Trần Hiểu Đồng lắc đầu: “Thôi, lần này miễn phí, coi như em cảm ơn anh thay A Hương”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, đây là số điện thoại của anh, nếu sau này gặp chuyện gì phiền phức thì cứ gọi cho anh”.
Trần Hiểu Đồng lưu số điện thoại rồi gật đầu: “Vâng anh già Ngô”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Em gọi anh là gì”.
“Anh
Ngô Bình cười trừ, anh hơn cô ấy có năm tuổi thôi mà.
“Thế nha, có duyên sẽ gặp lại”, Trần Hiểu Đồng vẫy tay chào Ngô Bình.
Ngô Bình tiễn Trần Hiểu Đồng xuống dưới, nhìn cô ấy rời đi thì mới quay vào trong. Ngay sau đó, có hai người thanh niên hằm hằm bước tới, một tên trong số đó bị lé hỏi: “Là mày báo cảnh sát bắt Peter đúng không?”
Ngô Bình hỏi: “Các người là ai?”
Người thanh niên bị lé cười lạnh: “Ranh con, dám động đến người của bang Rắn Độc, mày cũng to gan đấy!”
Ngô Bình nhướn mày: “À, các người thuộc bang Rắn Độc hả?”
Tên mắt lé hừ một tiếng: “Có gì thì cứ đi với bọn tao đã, may ra thì vẫn còn cơ hội sống”.
Ngô Bình nhún vai: “Được, đi thì đi”.
Ngô Bình nghe Trần Hiểu Đồng kể là bang Rắn Độc này đã làm rất nhiều chuyện xấu, anh cần xử lý hội này.
Hai tên đó tưởng Ngô Bình sợ rồi nền ngoắc tay, một chiếc xe ở gần đó chạy tới, họ đẩy Ngô Bình lên xe rồi lao vụt đi.
Ngô Bình ngồi trên xe rồi hỏi: “Này hai anh, tôi có chức vụ ở bộ Công an đấy, các anh định cứ thế đưa tôi đi à?”
Hai tên kia cười lạnh, một tên nói: “Thằng nhãi, chắc mày không biết thế lực của băng nhóm bọn tao mạnh thế nào đúng không! Thứ tép riu như mày dù có bị bọn tao đánh chết, cũng không ai làm gì được đâu”.