Chương 777
“Thế à?”, Ngô Bình thờ ơ đáp một câu rồi im lặng.
Đột nhiên có một chiếc xe bán tải cũ kỹ phanh gấp ngay trước xe của Ngô Bình, xe sau không phanh kịp nên đâm sầm vào đuôi chiếc xe đó.
Tài xế nổi giận rồi thò đầu ra ngoài chửi bới: “Chán sống rồi à?”
Sau đó, mọi người đã được chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng, một cô gái xinh đẹp mặc đồ trẻ trung xách dao lao xuống xe rồi giơ dao lên trực bổ xuống.
Keng keng!
Ngay sau đó, kính chiếu hậu bên ngoài xe Ngô Bình đã bị đập vỡ, cô ấy lạnh giọng nói: “Thả anh ấy ra, không bà chém chết chúng mày bây giờ”.
Ba tên xã hội đen trên xe ngớ người, họ lăn lộn trong giang hồ đã lâu, nhưng đây là lần đâu tiên gặp một cô gái đẹp hung dữ như vậy.
Cô gái đó chẳng phải ai khác, mà chính là Trần Hiểu Đồng vừa chào tạm biệt với Ngô Bình xong. Cô ấy xách dao với vẻ hung dữ, làm mấy tên côn đồ kia đứng hình.
Một tên ngồi cạnh Ngô Bình hừ nói: “Dám làm hỏng xe bọn tao à, mày có biết bọn tao là ai không?”
Trần Hiểu Đồng kề luôn con dao lên cổ hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Có tin tao chém chết mày luôn không?”
Tên đó thần người ra rồi đen mặt nói: “Dù mày có dẫn nó đi thì chúng mày tưởng đi được bao xa hả?”
Trần Hiểu Đồng hừ lạnh, sau đó mở xửa xe ra rồi nói với Ngô Bình: “Anh Ngô, đi thôi!”
Cô ấy kéo người Ngô Bình lách qua người hai tên kia xuống xe, sau đó vừa chạy, Ngô Bình vừa hỏi: “Em chưa đi à?”
Trần Hiểu Đồng: “Em vừa đi thì thấy người của bang Rắn Độc thập thò gần khách sạn, trong khi đó anh vừa bắt
Ngô Bình tò mò hỏi: “Em không sợ bị họ trả thù à?”
Trần Hiểu Đồng cười lạnh nói: “Em chưa biết sợ ai là gì nhé!”
Ngô Bình phát hiện tuy mạnh miệng là vậy, nhưng thật lòng Trần Hiểu Đồng cũng đang sợ hãi, chốc chốc cô ấy lại ngoái đầu nhìn về phía sau, sợ người của bang Rắn Độc đuổi theo.
Ngô Bình cảm động, cô gái này thật nghĩa khí.
Sau khi kéo Ngô Bình ngoặt vào môt con đường khác, cô ấy đã bắt một chiếc xe đi ra ngoại ô.
Nam Đô rất sầm uất nên dù đã muộn nhưng vẫn nườm nượt người xe.
Tài xế đỗ xe bên đường, phía bên kia là một quán đồ nướng rất đông khách, gần như không còn trống bàn nào.
Trần Hiểu Đồng vừa đến, đã có cả đám người ùa ra chào cô ấy: “Chị Đồng”.
Trần Hiểu Đồng gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Đây là quán em mở, anh thấy em làm ăn tốt không?”
Ngô Bình biết các quán nướng kiểu này kiếm ăn khá tốt, với lượng khách này thì mỗi tối quán đều có thể kiếm được mấy chục nghìn, anh nói: “Được đấy, bà chủ Trần kinh doanh lớn thế”.
Trần Hiểu Đồng: “Quán này là mấy đứa bọn em hùn vốn mở chung”, nói rồi, cô ấy kéo một chiếc ghế ra rồi mời Ngô Bình ngồi xuống.
“Anh có muốn ăn thử đồ của quán em không?”, cô ấy hỏi.
“Có”, Ngô Bình cũng không khách sáo, ban nãy anh chưa ăn no nên vẫn ăn tiếp được