Chương 778
Trần Hiểu Đồng gọi một tiếng, đủ các món nào mực, thịt dê, cá, rau củ đều được mang ra ngay, ngoài ra còn có cả bia nữa.
Tầm này khách cũng vãn dần, chờ Ngô Bình uống hết một thùng bia thì cũng không còn mấy người, mấy người thanh niên trạc tuổi Ngô Bình đi tới rồi cùng uống với anh.
Ngô Bình thấy họ rất kính trọng Trần Hiểu Đồng, vì anh là bạn của cô ấy nên cũng được thơm lây.
Ai mời Ngô Bình cũng đồng ý uống hết, khi thùng bia thứ hai xuống bụng, đám người kia cũng đã phục anh sát đất. Một người nhuộm tóc vàng khoảng 19 tuổi nói: “Anh Ngô, anh uống siêu thật đấy, không kém gã Thùng phi là bao đâu”
Ngô Bình nổi hứng: “Thùng phi á? Đó là ai?”
Trần Hiểu Đồng: “Đó là một tên lưu manh ở gần đây đấy anh, hôm em khai trương, gã đã tới gọi xuất hoành tráng nhất song kêu bia quán em là hàng giả, uống không say được. Em không tin nên bảo gã chỉ cần uống hết năm thùng bia trước khi khách về hết thì sau này sẽ được ăn miễn phí trọn đời ở quán luôn”.
Kể đến đây, cô ấy thở dài: “Ai ngờ đâu gã uống được hết thật, thế là về sau ngày nào gã cũng đến quán em ăn miễn phí, đã thế lần nào đến cũng dẫn theo cả đám, mỗi bữa ít cũng ba, bốn nghìn, làm em lỗ quá trời”.
Bụp, Ngô Bình đập bàn nói: “Sao lại thế! Vậy mà cũng đáng mặt làm Thùng phi à? Mai gã mà tới nữa, anh sẽ xử lý cho em”.
Trần Hiểu Đồng thờ ơ nói: “Không cần đâu anh, mai là em đóng cửa quán rồi”.
Ngô Bình tinh ý biết vì sao ngay: “Em sợ người của bang Rắn Độc tới quấy rối à?”
Trần Hiểu Đồng xua tay: “Chỉ là một quán ăn
Nghe cô ấy nói vậy, những người khác đều ngơ ngác nhìn nhau, cậu tóc vàng nói: “Chị Đồng, chúng ta không còn nhiều tiền đâu, người cần giúp lại đông, tất cả đều trông vào quán nướng này, giờ không làm nữa thì cầm cự được mấy ngày đây?”
Một người đàn ông cao lớn gào lên: “Bang Rắn Độc thì ghê gớm lắm à, mình liều với chúng nó!”
“Đúng! Sợ quái gì chứ!”, một người khác cũng hùa theo.
Ngô Bình cũng đập bàn nói: “Nói hay lắm! Bang Rắn Độc là cái thá gì chứ, Ngô Bình tôi tung hoành trong giang hồ bao năm, bạn bè vô số. Sau này, người của bang Răn Độc mà tới, tôi sẽ cho họ mất đường về”.
Trần Hiểu Đồng bực mình, cô ấy vừa cứu Ngô Bình khỏi bọn ấy xong mà giờ anh còn dám huênh hoang như thế à?
Cô ấy đen mặt nói: “Anh trật tự ngay cho em! Em đã nói, quán nghỉ là nghỉ!”
Ngô Bình trợn mắt nói: “Em không tin anh à?”
Trần Hiểu Đồng vẫn coi như Ngô Bình đã say: “Em tin rồi, nhưng uống xong thùng bia này thì anh mau rời khỏi Vân Đông đi, em sẽ cho người đưa anh đi”.
Đúng lúc này, có một người đàn ông cao một mét chín, lực lưỡng dẫn theo một đám đàn em đi vào quán, gã ngồi xuống rồi vỗ mạnh xuống bàn nói: “Trần Hiểu Đồng, mang bia ra đây, tôi đến rồi”.
Cậu thanh niên tóc vàng vội nói: “Anh Ngô, gã là Thùng phi đấy, tên thật là Viên Thiết, một tên trùm bảo kê ở gần đây, xã hội đen của khu này đấy”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó đi lảo đảo tới ngồi đối diện với Viên Thiết rồi chắp tay nói: “Mời anh Thiết nhé”.