Chương 847
Xe của họ đi vào thị trấn Hoa Thần, nơi đây thơm ngát hương hoa, rộn vang tiếng chim hót, bên đường trồng đầy hoa. Người dân nơi đây sống nhờ buôn bán hoa, hoa ở đây nổi tiếng toàn quốc.
Xe của họ đi vào một con ngõ nhỏ, cuối ngõ là một căn nhà nhìn rất cổ kính. Chiếc xe của họ vừa tới thì cửa lập tức mở ra, một ông cụ trông khoảng chừng bảy tám mươi tuổi bước ra khỏi nhà.
Đường Băng Vân vội vã xuống xe, gọi với theo: “Ông nội ơi!”
Người trông như một ông lão nhà quê này thực ra lại là Đường Thiên Tuyệt – người đứng đầu Đường Môn. Điều đó khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.
Đường Thiên Tuyệt gật đầu, sau đó nhìn sang Ngô Bình, hỏi: “Cháu là Ngô Bình phải không? Được lắm, rất tuấn tú”.
Ngô Bình vội vã chắp tay hành lễ: “Vinh hạnh được gặp ông”.
“Ừ, vào nhà đi”, ba người họ đi vào sân nhà. Đó là một cái sân trông rất bình thường, trong sân trồng vài bụi cây, nuôi một con chim và một chú chó to màu vàng.
Chú chó vàng trông rất to, khi nó đứng lên phải cao bằng một người. Nó yên lặng nằm trên sân, nhìn thấy Đường Băng Vân đi vào nó cũng chỉ đảo mắt vài cái. Trong chiếc lồng chim có một chú vẹt Macaw lông xanh bụng vàng. Nó đang nghiêng đầu dò xét Ngô Bình.
Trong sân có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có ấm và chén trà. Đường Thiên Tuyệt rót nước cho hai người họ, cười nói: “Là lá trà ông tự trồng, uống thử xem”.
Ngô Bình dùng hai tay đón lấy chén trà, anh không uống mà quay sang quan sát con vẹt Macaw kia với vẻ mặt rất tò mò. Anh phát hiện trên đỉnh đầu con chim này có một luồng ánh sáng vàng bốc lên. Theo tướng học thì
“Ranh con, cậu nhìn gì hả?”, đột nhiên con vẹt Macaw mở miệng nói chuyện, lại còn nói giọng nam.
Ngô Bình trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Mày biết nói chuyện sao?”
“Có gì mà kinh ngạc, nói tiếng người khó đến vậy sao?”, con vẹt trả treo với anh, ngữ điệu lại còn đầy vẻ giễu cợt.
Đường Băng Vân nói: “Ngô Bình, đó là ông Hoa, tuổi còn lớn hơn tuổi ông nội tôi nữa”.
Con vẹt nhìn Đường Băng Vân mà nói: “Cô gái, có bạn trai chưa? Nếu chưa có thì ông Hoa đây có thể miễn cưỡng làm bạn trai cô”.
Đường Băng Vân sớm đã không còn lạ lùng gì chuyện này, cô lườm con vẹt rồi nói: “Ngoài ra, ông Hoa còn là một con vẹt háo sắc”.
Đường Thiên Tuyệt mỉm cười nói: “Ông Hoa, đừng có nghĩ đến việc xơ múi cháu gái tôi. Tôi sẽ tìm cho ông một con vẹt cái”.
“Tìm cái đầu ông!”, con vẹt này đột nhiên ngoác mỏ mắng, không hề nể mặt Đường Thiên Tuyệt.
Đường Thiên Tuyệt cũng không nổi giận, mà bật cười ha hả: “Ông Hoa, tà ma lại xuất hiện, ông thấy sao?”
“Tà ma sao?”, con vẹt như thể suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì? Kể nghe xem nào”.
Đường Thiên Tuyệt liền kể lại chuyện Đường Vô Mệnh phát điên và chuyện ở hiện trường vụ phóng hỏa. Con vẹt nghe xong đột nhiên thở dài não nề: “Tám chín mươi phần trăm là thứ đó đã sống dậy”.
“Thứ gì vậy?”, Ngô Bình không khỏi tò mò hỏi con vẹt.
Ông Hoa đáp: “Địa Phủ”.