Chương 848
“Địa Phủ?”, Ngô Bình ngẩn người.
Đường Thiên Tuyệt: “Địa Phủ là một tổ chức rất mạnh do tà ma tạo thành, nó đã từng uy hiếp rất nhiều triều đại. Các đời vua đều căm hận nó thấu xương”.
Ngô Bình: “Trong Địa Phủ đều là tà ma sao?”
“Không chỉ có tà ma mà còn vô số những thứ tà đạo khác, rất nhiều tu sĩ tà đạo cũng được nó chiêu mộ. Tóm lại, Địa Phủ là một tổ chức cực kỳ mạnh và đáng sợ. Nếu chuyện của Vô Mệnh thực sự liên quan đến nó thì có nghĩa tổ chức này đã ra tay với Đường Môn”.
Đường Băng Vân mặt trắng bệch: “Ông nội, bác Bảy bị tà ma kiểm soát sao?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Nói đúng hơn thì là bị nhập xác. Đường Vô Mệnh giờ đã không còn là Đường Vô Mệnh nữa mà là một tà ma”.
“Vậy có cách nào giải quyết không?”, Đường Băng Vân vội vã hỏi.
Đường Thiên Tuyệt lắc đầu: “Không có cách hóa giải! Ông chưa từng nghe có cách nào cứu được người bị tà ma nhập xác”.
Ngô Bình vội vã đáp: “Cháu có thể thử!”
Đường Thiên Tuyệt lập tức nhìn anh, hỏi: “Cháu có cách gì sao?”
Ông Hoa cũng quay sang nhìn Ngô Bình mỉa mai: “Nhóc con, cậu đang bốc phét sao?”
Ngô Bình: “Không phải bốc phét, tôi có cách thật”.
Ngô Bình nghĩ một lát rồi đáp: “Có một loại phép phù thủy có thể mượn một bức tượng để phong ấn tà ma bên trong. Tuy nhiên quá trình thì hơi phức tạp, cần phải niệm chứ”.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ: “Vậy quá tốt rồi!”
Đường Băng Vân: “Ông nội,
Đường Thiên Tuyệt bình thản đáp: “Ông tự khắc sẽ có cách”.
Nói rồi, ông ấy nhìn vào trong nhà, gọi: “Võ Sinh”.
Một người đàn ông bước ra. Người này mặc trang phục của một võ sư trong kinh kịch với mũ, áo khoác, mũi tên, ủng đế mỏng và gương mặt đầy phấn son.
“Đại nhân có gì dặn dò sao?”, giọng điệu của người đó cũng giống giọng võ sư trong kinh kịch rất vang và có lực, từng chữ như rót vào tai.
Đường Thiên Tuyệt: “Đi tới căn cứ ở thung lũng, bắt Đường Vô Mệnh tới gặp tôi”.
“Tuân lệnh!”, võ sư này nhún người nhảy lên một cái rồi biến mất hút.
Ngô Bình kinh ngạc: “Người đó…địa tiên?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu: “Năm xưa ông là tướng quân trong triều đình, còn đó là phó quan của ông và vẫn theo ông từ đó đến nay”.
Ngô Bình: “Địa tiên, không phải phải đi tới Địa Tiên Giới sao?”
Đường Thiên Tuyệt: “Ông vượt cảnh giới không thành nên đương nhiên không cần đi. Còn phó quan của ông chỉ là một người ở ẩn. Thế giới bên ngoài không biết đến sự tồn tại của ông ấy nên đương nhiên cũng không cần đi nữa”.
Ngô Bình gật đầu, nếu là vậy thì cũng dễ hiểu.
Đường Băng Vân vội hỏi anh: “Ngô Bình, anh thấy ông nội tôi còn cơ hội hồi phục không?”