Chương 849
Từ lúc bước vào đây, Ngô Bình đã không ngừng quan sát Đường Thiên Tuyệt. Ban đầu ông ấy quả thực là Địa Tiên, chỉ tiếc là vượt ải không thành công khiến tu vi rớt xuống dưới tiêu chuẩn của Địa Tiên. Trước mắt tình hình của ông ấy rất đáng báo động, chỉ sợ không sống nổi tới một năm nữa.
“Ông à, ông bị tổn thương nguyên thần, phải dùng đan dược để trị liệu”, Ngô Bình nói thẳng.
“Đan dược sao?”, Đường Thiên Tuyệt khẽ thở dài: “Nhưng trên thế giới này không có ai điều chế được đan dược. Còn đám người ở Địa Tiên Giới, hừ, ông không muốn tiếp xúc với họ”.
Đường Băng Vân mắt sáng lên: “Ngô Bình từng nói với cháu anh ấy có thể luyện đan dược”.
Đường Thiên Tuyệt vô cùng ngạc nhiên, ông nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cháu là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Cháu chỉ biết sơ sơ, không thể gọi là “thầy” được”.
Đường Thiên Tuyệt đột nhiên cười ha ha đáp: “Biết sơ sơ cũng đã là rất giỏi rồi! Xem ra là số mệnh của Đường Thiên Tuyệt này chưa tận!”
Ông Hoa dò xét Ngô Bình một lượt rồi hỏi: “Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai hả? Không những hóa giải được tà ma nhập thể, lại còn biết luyện đan. Cậu là đồ đệ của thần tiên hả?”
Ngô Bình cười đáp: “Ông Hoa, nếu ông nói cho tôi biết tại sao ông biết nói tiếng người thì tôi sẽ nói cho ông biết tôi học luyện đan từ ai”.
Ông Hoa cười lạnh: “Ông đây không tò mò đến vậy!”
Đường Băng Vân: “Ngô Bình, có phải trước mắt chúng ta cần một cái lò luyện đan không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đợi chữa xong bệnh cho bác Đường, chúng ta sẽ tìm lò luyện đan”.
Lúc này, con chó lớn màu vàng đột nhiên đứng dậy. Khi đứng lên. đầu nó cao
Chú chó này vừa xuất hiện thì con vẹt kia đột nhiên không còn hống hách như lúc trước mà xòe một bên cánh ra hành lễ với nó. Đến Đường Thiên Tuyệt cũng khách sáo nâng chén trà lên, nói: “Đông Hoàng, mời dùng trà”.
Chú chó vàng này quả nhiên thè lưỡi ra liếm vài ngụm nước trà, sau đó khì khì mũi, mắt nhìn chòng chọc Ngô Bình.
Ngô Bình bị nó nhìn chòng chọc đến rợn người, vội vã bưng chén trà của mình đưa cho nó, nói: “Mời dùng”.
Thế nhưng chú chó không nhìn chén trà mà vẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Ngô Bình đưa mắt nhìn Đường Thiên Tuyệt. Đường Thiên Tuyệt vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn chú chó vàng không chớp mắt.
Đột nhiên, chú chó vàng thè lưỡi ra liếm tay Ngô Bình, sau đó ngoan ngoãn nằm dưới chân anh, không động đậy nữa.
Ngô Bình từ nhỏ đã rất thích chó, không kìm được mà đưa tay vuốt ve đầu chú chó. Anh cảm thấy chú chó này lông rất mượt nên cười đáp: “Chú chó này ngoan thật…”
Sau đó anh đột nhiên sững lại, phát hiện Đường Thiên Tuyệt và ông Hoa đều nhìn anh với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Đến Đường Băng Vân cũng há hốc miệng, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
“Mọi người sao vậy?”, Ngô Bình hỏi.
Đường Thiên Tuyệt vội uống hớp trà, đáp: “Không có gì. Ngô Bình, tên chú chó là Đông Hoàng, nếu cháu thích thì cứ đưa Đông Hoàng đi đi”.