Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 387


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 387

 

“Ta, ta, ta không có cười, khụ khụ, dị ứng với mùi hương là chuyện bình thường, thực sự rất bình thường.” Phượng Khương Trần nhịn cười, cố gắng ra vẻ nghiêm túc.

 

Đông Lăng Vũ Cửu lười nói, hắn biết muốn bày ra dáng vẻ uy nghiêm trước mặt nữ nhân này, xem ra là không thể.

 

“Đỡ bổn vương đứng dậy.” Hắn nhất thời không muốn ở lại nơi này, mùi thi thể xen lẫn với mùi lưu manh, mùi này thật sự kinh tởm không tả được.

 

Như nhau, Phượng Khương Trần không muốn ở lại nơi này, nàng vốn dĩ muốn tiêm cho hắn để giảm bớt tình trạng suy nhược và các triệu chứng khó chịu vào lúc này, nhưng…

 

Phượng Khương Trần gian ác nghĩ, dáng vẻ “yếu đuối” của cửu hoàng thúc càng làm người ta hứng thú.

 

Ngày hôm nay, Cửu hoàng thúc gần như đã lợi dụng nàng, dù sao cũng chỉ làm cho cửu hoàng thúc đau đớn một chút thôi, dù sao dị ứng thể chất hay gì đó cũng không chết được, đề hắn hiểu rõ là trăm nghìn lần đừng xúc phạm đại phu, đặc biệt là nữ đại phu…

 

Một lúc lâu sau, khi Phượng Khương Trần nói chuyện với Đông Lăng Vũ Cửu về vấn đề này, Đông Lăng Cửu Vũ đã toát mồ hôi hột, hắn ta nói rằng Phượng Khương Trần có lòng dạ nhỏ nhen, hắn ở ngoài sáng ngầm giải quyết không ít rắc rối cho Phượng Khương Trần, điều này mà Phượng Khương Trần chẳng có lòng dạ báo đáp, lại còn trơ mắt nhìn hắn chịu khổ.

 

Nữ nhân, thực sự đáng sợ, cần phải tránh xa nữ nhân…

 

Hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, nương theo ánh trăng và ngọn đèn khẩn cấp chậm rãi đi theo con đường cũ ra khỏi cánh rừng.

 

Mặc dù ở giữa vẫn còn cách một chiếc tay nải đeo vai nhưng đây là lần đầu tiên hai người dựa gần sát nhau đến thế, trong lòng Phượng Khương

Trần hơi kích động, đồng thời cũng có chút tiếc nuối vì đã mang theo một chiếc tay nải cản đường.

 

Đương nhiên cũng chỉ là một chút kích động nho nhỏ, dù sao bây giờ Cửu hoàng thúc đang rất yếu, nàng vô cùng lo lắng.

 

Cửu hoàng thúc bị dị ứng với những mùi hương nồng nặc, sau khi bị liên tiếp Tô Quán và Dạ Diệp gài bẫy, ngoài trừ cơ thể mệt mỏi suy yếu thì trên người còn nổi nhiều mẫn đỏ.

 

Sau khi phát hiện, Phương Khương Trần cực kỳ hoảng sợ, trong lòng âm thầm hối hận mình đã quá hẹp hòi, nhưng nếu lúc này đề cập đến chuyện chữa trị, Cửu hoàng thúc chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, Phương Khương Trần quyết định giả ngu đến cùng, Đông Lăng Vũ Cửu không mở miệng, nàng cũng không chủ động nói chuyện.

 

Ôm bệnh trong người nhưng Cửu hoàng thúc lại muốn gắng gượng chống đỡ, khuyên bảo thế nào cũng tỏ ra khó chịu.

 

 

Nàng thích Cửu hoàng thúc, nhưng trong mắt hắn, nàng chẳng là gì cả, giết nàng cũng chỉ là một chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

 

Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần vừa lo lắng vừa muộn phiền.

 

Đúng là nam sắc hại người mà, nếu nàng không đến thì cũng chẳng sao cả, dù sao thấy nàng đến Cửu hoàng thúc cũng không vui, sẽ chỉ xem nàng là một gánh nặng mà thôi.

 

Sột soạt… Sột soạt… Sột soạt!

 

Ngay khi Phượng Khương Trần đang than ngắn thở dài thì bỗng nhiên nghe thấy một loạt tiếng động xôn xao vang lên trong rừng, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy ánh đuốc lập loè.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện