Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 393


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 393

 

“Đây chỉ là một dụng cụ phụ trợ cho việc kiểm tra, ngoài ra không có tác dụng gì khác, ta cần phải mở rộng tử cung của ngài ra rồi mới cho tay vào được.” Phượng Khương Trần nhắc lại tầm quan trọng của việc kiểm tra một lần nữa, đồng thời giải thích đây là một việc cần thiết.

 

“Nhị phu nhân, ngài yên tâm, ta đeo bao tay, tuyệt đối sẽ không bản, càng không gây ra các bệnh phụ khoa nào khác.” Nàng vờ như không hiểu sự xấu hỗ của Tạ nhị phu nhân, nói gần nói xa.

 

Sắc mặt Tạ phu nhân đỏ bừng như sắp nhỏ máu, cắn môi lắc đầu.

 

Nàng không thể chấp nhận được kiểu kiểm tra nhục nhã giống như lão ma ma thường kiểm tra nữ tử xem họ có con trinh trắng hoặc có mùi gì đặc biệt hay không này. Một nữ tử trẻ tuổi như Phượng Khương Trần sao có thể làm như thế được?

 

Hơn nữa cho dù là các lão ma ma kiểm tra đi chăng nữa thì cũng sẽ không đưa tay vào trong hạ thân của mình giống như nàng ta được.

 

“Đại phu, ta, ta không chữa nữa.” Tạ nhị phu nhân khó nhọc nói, nàng muốn được chữa trị, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được kiểu kiểm tra như thế này mà thôi.

 

“Không chữa? Nhị phu nhân, ngài chắc chắn không muốn chữa trị nữa? Chẳng phải ngài rất muốn có một đứa con sao? Chỉ vì thế mà ngài không chữa trị nữa? Chỉ vì thế mà ngài quyết định từ bỏ? Ngài không hối hận sao? Nhị phu nhân, chúng ta đều là nữ tử, ta không quan tâm, ngài quan tâm cái gì?” Phượng Khương Trần bắt lực nhìn trần nhà.

 

Một khuê nữ chưa xuất giá như nàng còn không để ý, một phụ nhân đã có chồng như nhị phu nhân để ý cái gì đây?

 

“Ta muốn có con, nhưng…” Tạ phu nhân nói không muốn chữa trị chẳng qua chỉ là nhất thời tức giận thôi, hoặc là muốn trồn tránh kiểu kiểm tra xấu hỗ này.

 

Là một đại phu có lương tâm, Phượng

Khương Trần chắc chắn sẽ không mặc kệ sự sống chết của người bệnh chỉ vì một câu nói không chữa trị nữa của họ, nàng nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nhị phu nhân, ngài cứ xem nó như một cuộc kiểm tra bình thường đi, đối với ta mà nói, kiểm tra chỗ đó của nàng chẳng khác gì kiểm tra tai hay mắt của ngài cả, đó chỉ là một bộ phận của cơ thể con người mà thôi.”

 

Nhìn vẻ mặt chân thành của Phượng Khương Trần, sự kháng cự của Nhị phu nhân dần dần suy yếu: “Đại phu, có thể đề ta nghĩ lại được không?”

 

“Được chứ.”

 

Tạ nhị phu nhân ngồi dưới đất do dự một lúc lâu rồi lặng lẽ đứng dậy, gật đầu giống như mong đợi của Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm: “Nhị phu nhân, xin ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ kiểm tra xong cho ngài nhanh nhất có thể.”

của Tạ nhị phu nhân, chắc chắn sẽ buồn bực đến chết!

 

“Dạng chân rộng ra một chút nữa.” Phượng Khương Trần nghiêm túc nói, sau đó nhét dụng cụ mở rộng tử cung vào âm đạo của Tạ nhị phu nhân.

 

Thân thể Tạ nhị phu nhân run lên, cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng thét chói tai đã đến bên miệng, nỗ lực hết sức hợp tác.

 

Việc đã đến nước này, nàng không thể rút lui được nữa.

 

Phượng Khương Trần hoàn toàn không cho Tạ nhị phu nhân cơ hội hối hận, sau khi đặt dụng cụ mở rộng tử cung vào, nàng bắt đầu kiểm tra, xác định vết mổ.

 

*A… Đau.” Tạ nhị phu nhân hét lên một tiếng, hai má càng đỏ bừng hơn nữa.

 

“Đau ở đâu? Ở đây? Hay là ở đây?” Phương Khương Trần nghiêm túc nói, đúng như nàng đã nói, trong mắt nàng, nó chẳng qua chỉ là một bộ phận của cơ thể mà thôi, nàng đưa tay vào trong kiểm tra cũng không cảm tháy xấu hổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện