“Ta không ngờ, Khương Trần ngươi cũng có lúc chật vật như thế.
” Vương Cẩm Lăng cười đến xán lạn, có chút không giống với vẻ ôn tồn tao nhã bình thường của hắn.
“Còn không phải là đều tại ngươi à?”
“Phải, phải, đều là lỗi của ta, ngươi cứ coi như là ta chưa từng nói gì đi, ta không hy vọng rằng chúng ta đến làm bạn bè cũng không làm được.
” Vương Cẩm Lăng cảm khái nói vậy.
Ngỏ lời hỏi cưới, quả thực là quá kích động rồi.
Mà hắn đã nhiều năm rồi cũng chưa từng kích động đến vậy.
Phượng Khương Trần ra sức gật đầu: “Chúng ta thích hợp làm bạn hơn, hoặc là có thể nói nữ tử như ta, không thích hợp để cưới về nhà.
”
“Cưới ngươi, áp lực quá lớn.
” Vương Cẩm Lăng gật đầu phụ họa thêm, nhờ đó mà hóa giải được sự lùng túng của hai bên.
“Gả cho ngươi áp lực còn lớn hơn đấy, được chưa? Ngươi xem ngươi đi, còn đẹp hơn cả ta, khí chất cũng hon ta, tính khí tốt hơn ta, gia thế cái đó thì đừng đề cập tới nữa, đứng trước mặt ngươi ta đúng là không có chỗ nào để trốn vào.
”
“Nam tử không nên dừng từ đẹp để hình dung.
” Lúc trước khi chưa khôi phục được thị giác, trong mắt Vương Cẩm Lăng căn bản chẳng biết thế nào là xấu đẹp.
“Nhưng ta là nói đúng sự thật thôi, ngươi không phủ nhận được đâu.
Ngọc lang Vương gia, dung mạo.
hoa nhường nguyệt thẹn, phong thái trác tuyệt.
Chờ đến lúc ngươi chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ thu hút vô số thiếu nữa ái mộ ngươi, đến lúc đó ngọc lang Vương gia cũng đừng có say mê quá.
” Phượng Khương Trần cũng cười trêu ghẹo lại.
Ngọc lang, đúng là lời khen cho nam tử, chỉ có nam tử tướng mạo xuất sắc, tài hoa bất phàm mới có thể xưng là ngọc lang.
Vương Cẩm Lăng rất xứng với cái danh đó.
“Lần nào tán gẫu với ngươi cũng rất vui vẻ, quả nhiên chúng ta vẫn hợp làm bạn bè hơn.
Có điều , ta không thể giữ ngươi lại lâu, ta thấy sắc mặt ngươi cũng không tốt lắm, nghỉ ngơi sớm đi, đừng có chữa khỏi cho ta nhưng mình lại bị bệnh, thế thì lại đập vỡ danh tiếng của Phượng đại phu