Ánh trăng dịu dàng, chiếu qua khung cửa sổ, Lam Cửu Khánh dựa vào ánh đèn lờ mờ, thấy Phượng Khương Trần đang nằm trên giường.
Không biết là bởi bóng đêm quá đẹp, hay là Phượng Khương Trần phòng bị yếu đi, Lam Cửu Khánh chỉ cảm thầy Phượng Khương Trần lúc ngủ ôn hòa dễ bảo giống như một con mèo, không hề có phòng bị gì, khác hoàn toàn với nữ tử ban ngày dựng lông lên như con nhím nhỏ bảo vệ bản thân mình.
Lam Cửu Khánh bước chân khẽ khàng tiến gần đến, trực tiếp ngồi xuống bên giường Phượng Khương Trần.
Mặt ngớ ra máy giây đối diện với Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh âm thầm cười khổ trong lòng, nàng chạy tới đây làm gì cơ chứ?
Nhìn một cái?
Nhìn rồi thì có thể thế nào nữa?
Phượng Khương Trần muốn tiếp tục sống cho tốt, nhất định phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Y lắc đầu, chuẩn bị rời đi, nhưng ánh mắt sắc bén Phượng Khương Trần ngủ rồi nhưng tay phải vẫn nắm chặt lấy cổ tay tay trái.
Xuất phát từ lòng lo lắng, Lam Cửu Khánh nhẹ nhàng gỡ tay Phượng Khương Trần ra, nắm tay trái giơ lên trước mắt.
“Làm sao thế này?” Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm trên tay nàng, nghĩ đây là Phượng Khương Trần bị thương từ lúc nào.
Phượng Khương Trần cũng chẳng phải người chết, tay bị người ta nắm chặt mà nàng vẫn không phản ứng, thế thì nàng đã chết mắt xác trên chiến trường từ lâu rồi.
Mặc dù có tính cảnh giác cao được như Lam Cửu Khánh, nhưng lúc này cũng đã rất tỉnh táo rồi.
Chỉ là nàng không dám làm bừa, vẫn đang giả bộ ngủ thôi.
Biến hóa cực nhỏ trong hơi thở của nàng, cùng cơ thể chốc thì căng thẳng chốc thì thả lỏng của nàng không tránh được đôi tai cùng con mắt của Lam Cửu Khánh.
Khóe môi Lam Cửu Khánh cong lên một nụ cười nhẹ, dứt khoát đem tay Phượng Khương Trần thoải mái cầm trong lòng bàn tay.
“Nếu đã tỉnh rồi thì còn giả bộ làm gì? Ta ăn thịt ngươi được chắc!”
không nói gì Bàn tay trắng mịn lạnh lẽo, nhưng không phải là kiểu mềm mại không xương, cầm trên tay thật khiến người ta không nỡ buông ra.
Đôi tay Phượng Khương Trần thon dài, trắng trẻo mịn màng, nhưng lại không phải