“Ha ha ha…” Nam Lăng Cẩm Phàm đắc ý cười to.
Một âm thanh vang lên, con ngựa vững vàng tiếp đất, chạy dọc theo con đường nhỏ xuống núi.
“Mau đuổi theo.
” Tướng sĩ Đông Lăng cầm đuốc đuổi theo sau, nhưng bởi vì không quen đường nên vài người chạy xông ở phía trước rơi trực tiếp xuống vách núi đen thẳm.
Phượng Khương Trần có thể nghe thấy được tiếng hét thảm thiết của họ.
Phượng Khương Trần không biết đường xuống núi như thế nào, nhưng dựa vào tiếng gió rít gào không đối lưu bên tai mà nàng biết được con đường này giống như đường lên núi, xung quanh đều bị núi cao bao bọc.
Con ngựa của Nam Lăng Cẩm Phàm được huấn luyện kĩ càng, những con ngựa bình thường khác đừng nói là ban đêm, ngay cả vào ban ngày cũng không thể đi xuống được.
Chạy chưa được bao lâu, Phượng Khương Trần không còn nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía sau nữa, nàng biết là đám người Đông Lăng đã bỏ cuộc rồi, tuy nhiên như vậy không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, sau khi bọn họ xuống núi vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, đoạn đường tiếp theo có thể xem là đã an toàn.
Phượng Khương Trần không nghĩ nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi cơ hội thoát thân.
Hôm nay nàng lăn qua lộn lại, cái mạng này dường như hao mắt một nửa, cổ đến bây giờ vẫn còn đau, còn phần thắt lưng? Đã sớm đau đến không còn cảm giác gì.
Nếu bây giờ có chút ánh sáng, có thể thấy được một mảng bằm tím trên cổ nàng, hơn nữa tóc tai lại bù xù rối tung, còn y phục trên người nàng nữa, nếu bây giờ nàng mang cái dạng này trở về thành, có lẽ sẽ bị người ta kêu vừa mới được “yêu” đến cùng.
“Ngươi đúng là vô lo vô nghĩ.
” Nam Lăng Cẩm Phàm phát hiện hô hấp đều đặn của nữ nhân trong ngực mình, có vẻ như đã ngủ rồi, đột nhiên bật cười.
Phượng Khương Trần này đúng là một người kì lạ, chẳng trách đệ nhát cao thủ Lam Cửu Khánh lại nhìn nàng với một con mắt khác.
Hắn cho bắt Phượng Khương Trần một phần là vì vương triều Đông Lăng, hắn biết Phượng Khương Trần có quan hệ thân thiết với máy người có quyền ở Đông Lăng, hắn hi vọng có thể thu được một ít tin tức từ nàng, đáng tiếc miệng Phượng Khương Trần hắn cạy ra không nỗi.
Một phần lại là vì Lam Cửu Khánh, đương