Nha hoàn vừa đưa Phượng Khương Trần đi ra quay vào bẩm báo: “Lão phu nhân, Phượng cô nương bị Nhị phu nhân gọi đi.
”
“Nàng dâu nhà lão nhị đúng là một người thông suốt.
” Lão phu nhân trào phúng nói, mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Phượng Khương Trần tiến vào viện của Nhị phu nhân, Nhị phu nhân liền đứng dậy đón, mơ hồ mang theo vài phần lấy lòng, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ được yêu thương mà hoảng sợ, nhưng Phượng Khương Trần chỉ bình tĩnh đối mặt.
Từ thái độ của lão phu nhân nàng liền hiểu rõ, chắc chắn có ai âm thầm chèn ép Quốc Công phủ, nếu không sao tự nhiên Quốc Công phủ lại hạ mình làm hòa với một cô nương mồ côi như nàng.
Người độc ác sẽ có người độc ác hơn, kẻ mạnh sẽ có kẻ mạnh hơn nữa, lời này đúng không phải giả.
“Đã sớm nghe danh Khương Trần cô nương nhưng lại không có duyên gặp, hôm nay cuối cùng cũng được gặp ngươi.
” Tướng mạo Nhị phu nhân bình thường, chỉ là đôi mắt hơi hướng lên để lộ sự phong tình, đồng thời cũng lộ ra vẻ khôn khéo, không có hình dáng của một chủ mẫu.
“Nhị phu nhân.
” Biết rõ Trần Quốc Công phủ lúc này không dám làm gì mình nhưng Phượng Khương Trần vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, cúi người thỉnh an.
“Cái gì mà Nhị phu nhân chứ, Khương Trần này, nếu không ghét bỏ thì gọi ta là Nhị thẩm đi, ta và mẫu thân ngươi cũng coi là chỗ quen biết cũ đó.
” Nhị phu nhân là người khôn khéo, làm việc cũng thẳng thắn, ánh mắt thấy vòng ngọc trên tay Phượng Khương Trần liền hiểu, kéo tay Phượng Khương Trần thân thiết nói: “Ngươi nha đầu này, còn trẻ tuổi mà đã ăn mặc giản dị như vậy, thật khiến người khác đau lòng mà.
”
Vừa nói chuyện vừa lấy trâm cài trên đầu xuống, trên thân trâm khảm một viên hồng ngọc to bằng quả trứng bồ câu, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ, Phượng Khương Trần bình tĩnh, người Trần Quốc Công phủ đúng là giữ đủ thể diện cho nàng, vậy nàng liền phối hợp vậy.
Nhị phu nhân thấy Phượng Khương Trần nhận đồ của mình thì hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó nói người gọi hai nữ nhi nhà mình ra, nói là thân thể không thoải mái, muốn Phượng Khương Trần nhìn một chút.
Hai nữ nhi nhà Nhị phu nhân, một người mười bốn tuổi, một người mười hai tuổi, đều là hai đứa trẻ, nhìn qua thì thấy nhát gan yếu đuối, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần mang theo sự chán ghét và phòng bị.
Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, bắt mạch xong liền nói hai người đều khỏe mạnh, Nhị phu nhân lúc đó