Thái y trong cung biết cách tự bảo toàn tính mạng, bọn họ nhất định sẽ sớm nhắc nhở cho thái tử về bệnh này; như vậy đến khi thái tử thật sự bị bệnh chết đi mới không trách tội bọn họ; dù sao bệnh này của thái tử thật sự vô phương cứu chữa.
Vẻ mặt thái tử đầy chán nản, gật đầu một cái: “Gần đây thường xuyên phát bệnh, thái y đã nhắc nhở bản cung, số mệnh của bản cung không còn lâu nữa.”
Đây chính là nỗi đau buồn trong lòng hắn, có ngôi vị thái tử, cách hoàng vị gần nhất, nhưng không có số hưởng thụ, cũng không có mạng để tranh giành.
Thái tử vừa nói vừa nhìn quan sát Phượng Khương Trần, nhìn thấy sự đấu tranh tư tưởng trong mắt Phượng Khương Trần, trong lòng lóe lên một tia mong đợi, thử mở lời: “Phượng tiểu thư, có phải ngươi có cách chữa trị cho bản cung không?”
Có, nhưng ta không thể nói.
Phượng Khương Trần nói trong lòng…
Nhìn thấy sự mất mát trong mắt thái tử, Phượng Khương Trần cũng cảm thấy áy náy trong lòng, nhưng cũng chỉ là áy náy thôi, nàng sẽ không vì vậy mà xúc động mở lời hứa hẹn bất cứ điều gì.
Kinh nghiệm hành y chữa bệnh của nàng trong kiếp trước và kiếp này đều nhắc nhở nàng phải cẩn thận, chữa bệnh cho quyền quý càng phải cẩn thận nhiều hơn nữa, không nắm chắc chín phần thì tuyệt đối đừng tùy tiện nói chữa bệnh.
Tôn Chính Đạo nhắc nhở nàng không chỉ một lần, y thuật của thái y trong cung không kém, nhưng vì lý do là đối tượng chữa trị, khiến bọn họ có năng lực cũng không dám sử dụng, dù gặp phải chứng bệnh gì cũng chỉ dám dùng cách chữa trị bảo thủ nhất, cẩn thận không để xảy ra sai sót, nếu không không chỉ dẫn tới họa sát thân, mà còn là tai họa tru di cửu tộc.
Phượng Khương Trần không muốn dối gạt thái tử nên dứt khoát tránh không nói.
Từ hy vọng đến thất vọng, cảm xúc của thái tử thay đổi đáng kể, nhịp thở lần nữa trở nên dồn dập, sắc mặt cũng khó coi hơn ban nãy, mím chặt môi, như thể đang chịu đựng nỗi đau khôn cùng…
Không hay, bệnh tình của thái tử đã trở nên nặng thêm!
Phượng Khương Trần vội vàng đứng dậy: “Điện hạ, bình tĩnh, xin ngài nhất định phải giữ được tỉnh táo, cơ thể ngài không thể chịu nổi cảm xúc lên xuống quá nhiều.”
“Bản cung…” Lý trí nói với thái tử rằng hắn phải nghe theo lời đề nghị của Phượng Khương Trần, nhưng hơi thở dồn dập khiến hắn không thể khống chế được cơ thể của mình.
Phượng Khương Trần cắn răng, lúc này cũng không để ý đến tôn ti hay sự dè chừng giữa nam nữ, trực tiếp đưa tay cởi cổ áo của thái tử ra để hắn dễ chịu hơn một tí.
Nếu lỡ như thái tử chết ngay trước mặt