Cửu Hoàng thúc thừa nhận, lần đầu nhìn thấy Phượng Khương Trần và Lâm thái tử lôi kéo chuyện trò, hắn quả thực tức giận.
Nhưng hắn biết rõ con người Phượng Khương Trần, sau khi bình tĩnh lại thì hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Thái tử thế nào rồi?” Giọng Cửu Hoàng thúc không nhỏ, đủ để tất cả mọi người ở đây có thể nghe thấy.
Phượng Khương Trần hiểu ý của Cửu Hoàng thúc, lập tức nói lớn tiếng hơn: “Bệnh cũ của điện hạ tái phát, bây giờ đã không sao.”
Dưới sự trấn an của Phượng Khương Trần, hơi thở của thái tử đã ổn định hơn nhiều, lại thêm hắn bản tính kiên trì, cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình.
“Thái tử không sao là tốt, truyền thái y tới khám, để tránh làm chậm trễ bệnh tình của thái tử.” Ý của Cửu Hoàng thúc rất rõ ràng, chính là không muốn Phượng Khương Trần dính vào chuyện này.
Bệnh của thái tử không giống với Vương Cẩm Lăng.
Không chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng, cùng lắm hắn cũng chỉ tiếp tục bị mù.
Nhưng còn thái tử? Nếu không chữa khỏi bệnh, thái tử sẽ chết, mà nếu thái tử chết, người chữa trị cũng phải chôn theo.
Ban đầu Cửu Hoàng thúc muốn Phượng Khương Trần chữa trị cho thái tử, nhưng sau đó ý nghĩ này dần dần bị xua tan, rủi ro quá lớn.
Thái tử hiểu sự bảo vệ của Cửu Hoàng thúc đối với Phượng Khương Trần, lập tức chống chịu thân thể yếu ớt đứng lên: “Đa tạ hoàng thúc, Phượng tiểu thư y thuật cao minh, điệt nhi đã không còn đáng ngại.”
Giọng nói này cũng đủ để những người có mặt nghe thấy.
Lời này của thái tử chính là lời giải thích cho hành động mập mờ của hắn với Phượng Khương Trần.
Sắc mặt của Nam Lăng Cẩm Phàm ngay lập tức trở nên dữ tợn và đáng sợ, nhưng thái tử cũng không đếm xỉa đến và quay sang nói với Hoàng thượng và hoàng hậu: “Phụ hoàng, mẫu hậu, dáng vẻ nhi thần không chỉnh tề, xin cho phép nhi thần lui về trước.
Ngoài ra, vừa rồi là Phượng tiểu thư giúp nhi thần chữa bệnh, xin phụ hoàng và mẫu hậu đừng tính toán đến việc nàng ta thiếu lễ độ.”
Nếu nói câu trước đó là ám chỉ Nam Lăng Cẩm Phàm nói xằng bậy, thì câu này rõ ràng đang giúp Phượng Khương Trần.
Cửu Hoàng thúc nhìn thái tử, cười tỏ ý khen ngợi.
Tâm trạng thái tử tốt, sắc mặt cũng tốt hơn vài phần.
Phượng Khương Trần trợn tròn mắt, mỗi câu nói của những người ở đây dường như đều có ý tứ sâu xa, nàng thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, như vậy xem ra Nam Lăng Cẩm Phàm cũng khá đáng nể, ít ra hắn còn ngay thẳng bộc trực.
Hoàng thượng và hoàng hậu không làm khó thái tử, gật đầu theo lời thái tử.
Tuy rằng Hoàng thượng không thích thái tử, nhưng dù sao cũng là nhi tử của mình, thỉnh thoảng cũng cảm thấy xót xa.
Về phần hoàng hậu? Trong mắt hoàng hậu, thái tử là một người sắp chết, chưa bao giờ là đối thủ.
Thái tử rời đi, yến hội trở lại bình thường.
Nam Lăng Cẩm Phàm